
nàng.
Nàng
muốn nhìn con.
“Cho
ta nhìn...”
“Ôm
đứa nhỏ đi ra ngoài.” Hạ Hầu Dận đột nhiên ra lệnh.
Giang
Sơ Vi sửng sốt, bất mãn bản năng bật thốt. “Vì sao không...” Nhưng vừa nhìn
thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn, nàng thôi không dám lên tiếng nữa.
Nàng
nhớ đến giao dịch của bọn họ, nàng lấy đứa nhỏ để đổi lấy tự do của
nàng.
Nhưng...
Nàng thấy mama chuẩn bị ôm đứa trẻ đi ra ngoài, không khỏi trở nên kích
động: “Không được đi ra ngoài! Cho ta nhìn mặt hắn một cái, Hạ Hầu Dận,
chỉ nhìn một cái thôi mà.” Nàng vẫn luyến tiếc, muốn nhìn đứa nhỏ một
chút.
Mama
chần chờ dừng bước, nhìn về phía Hoàng Thượng.
“Đi
ra ngoài.” Hạ Hầu Dận vẫn lãnh đạm.
Mama
không dám tiếp tục chần chờ, vội vàng ôm đứa nhỏ đem đi.
“Không!”
Giang Sơ Vi kích động muốn bò dậy nhưng nàng không thể động đậy, nàng gấp
đến độ phát khóc: “Để cho ta liếc mắt nhìn một cái, cho ta...”
Lời
nói vẫn chưa kịp xong, cơ thể nàng vì mới sinh vốn rất yếu lại thêm
kích động làm cho mọi thứ trước mắt nàng trở thành một màu đen,
nàng mềm oặt ngã xuống.
Nước
mắt theo hai má chảy xuống vẫn chưa khô, Hạ Hầu Dận lấy tay lau đi nước
mắt của nàng, con ngươi đen sâu không thấy đáy chăm chú nhìn nàng.
Nàng
muốn rời đi, hắn sẽ để nàng đi...
Hắn
cúi người xuống, khẽ hôn lên làn môi khô nứt của nàng, đầu lưỡi nhẹ
nhàng chậm rãi liếm loạn trên cánh môi, rồi lại nhẹ nhàng mút chặt, hắn hôn
thật sâu, tràn ngập quyến luyến, như thể đây là lần cuối cùng hắn hôn
nàng.
Một
lúc sau, hắn rời môi nàng, khẽ vuốt cặp mắt vẫn đang chảy lệ của nàng,
dùng giọng nam trầm thấp ôn nhu nói với nàng: “Vi Vi, ngươi tự do.”
Edit:
hathai
“Sơ
Vi à, ngươi muốn đi giặt quần áo ở dòng suối nhỏ ngoài thôn hả? Giữa trưa ăn
gì chưa?” Một đại thẩm dáng người béo ụch ịch cười híp mắt nhìn Giang Sơ Vi
chào hỏi.
“Phúc
thẩm, ta có ăn cái bánh bao.” Giang Sơ Vi ôm thùng giặt gỗ, bên trong có vài
món quần áo và mộc bổng (= cây gỗ để đập quần áo khi
giặt), đôi cánh tay gầy yếu làm cho người ta cảm thấy thùng
gỗ trên tay có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
“Chỉ
ăn cái bánh bao như vậy sao đủ? Nhìn ngươi gầy thế này, đây nè, cầm hai cái
bánh bao thịt này ăn đi.” Phúc thẩm nhiệt tâm lấy ra hai cái bánh bao thịt
nóng hầm hập trong lồng hấp.
“Phúc
thẩm, không cần!” Giang Sơ Vi ngượng ngùng, Phúc thẩm thỉnh thoảng cứ hết đưa
cho nàng bánh bao lại đưa chút rau dưa cùng thịt gà cho nàng, làm cho nàng rất
lấy làm ngượng ngùng.
“Có
gì đâu, đừng khách khí.” Phúc thẩm gọn gàng lấy giấy dầu gói bánh lại, mặc kệ
Giang Sơ Vi đang cố từ chối, thảy bánh bao vào trong thùng gỗ, “Ngươi vất vả
dạy tiểu hài tử trong trấn học bài đến vậy mà, thằng Cẩu con nhà chúng ta phải
phiền ngươi chiếu cố đó.”
Thấy
Phúc thẩm kiên trì, Giang Sơ Vi cũng không cự tuyệt nữa, “Cậu Cẩu nhà thẩm rất
thông minh, có nhiều bài chỉ cần dạy một lần là nhớ ngay, tốc độ học tập của
cậu ấy mau hơn nhiều so với những tiểu hài tử cùng tuổi khác đó!”
“A,
đó là do Sơ Vi ngươi dạy tốt thôi!” Nghe đứa nhỏ nhà mình được khen, Phúc
thẩm cười đến híp tịt cả mắt lại.
“Đúng
vậy đúng vậy, là do Giang phu tử dạy tốt!” Vinh thúc bên cạnh bán thịt cũng
nói xen vào. “Ngươi không biết đó thôi, A Bảo nhà ta thích ngươi nhiều lắm,
mỗi ngày về nhà đều ngoan ngoãn ngồi vào học bài, chắc chắn là do muốn được
Giang phu tử khen ngợi trên học đường nha.”
“Đại
đầu nhà ta cũng thế.” Lí đại nương quán đối diện cũng chen vào nói. “Bây giờ
về đến nhà mở miệng ngậm miệng đều là Giang phu tử như thế nào như thế nào, làm
cho ta làm nương mà nghe hoài cũng phát ghen tị nha.”
Giang
Sơ Vi cười nghe bọn họ đối thoại, không có một tia không kiên nhẫn.
Nơi
đây là một vùng nông thôn nhỏ ven biển, người trong trấn rất chất phác nhiệt
tâm, nửa năm trước nàng tới nơi này liền muốn ở lại đây hẳn.
Khi
vừa tới nơi này, nàng đã đói bụng nên mua bánh bao thịt của Phúc thẩm, Phúc
thẩm thấy nàng từ bên ngoài đến, lại chỉ đi một mình, bèn hỏi nàng có phải đang
tìm người thân hay không. Nàng nói
mình là quả phụ, một thân một mình không nơi nương tựa, muốn tìm phòng ở lại
nơi này định cư.
Nghe
nàng nói như vậy, thương nàng đơn lẻ, Phúc thẩm tốt bụng dắt nàng đi tìm trưởng
thôn. Trưởng thôn cho nàng
thuê phòng ở tiện nghi ở phía đông, rồi khi biết nàng biết chữ, hỏi nàng có
nguyện ý đến hỗ trợ tại học đường hay không, học đường chỉ có một vị phu tử
theo việc dạy học, nhưng đệ tử lại quá nhiều nên vị phu tử đó lo muốn không
xuể, nếu nàng có thể hỗ trợ dạy học, không chỉ là giúp một đại ân mà bản thân
nàng cũng có thể kiếm chút ngân lượng để sống.
Giang
Sơ Vi đương nhiên nguyện ý, cứ như vậy định cư tại thôn nhỏ này, còn về phần
những ngày tháng trước kia... Nàng buộc mình không suy nghĩ đến.
Cho
dù, khi đêm khuya thanh vắng, hoặc khi nàng cô đơn, trong đầu sẽ luôn không tự
chủ được mà nhớ tới những điều không nên tưởng nhớ.
Đứa
nhỏ