
của cô, cúi
đầu nhìn cô, bảo đảm nói: "Anh rất khỏe."
Hắn mới
không tốt, người đàn ông này chật vật phải giống như đi qua ngõ tối bị người ta
vây đánh!
Vây
đánh?
Bỗng
dưng, cô hít một hơi, đột nhiên lĩnh ngộ được.
Nhà cô
không hề có chướng ngại vật, nhưng có một đám đàn ông bảo vệ cô quá mức.
Thật là
quá đáng!
"
Tại sao bọn họ có thể đối xử với anh như vậy!" Cô tức giận đến mức nước
mắt tuôn không ngừng, xoay người muốn xông ra tìm người tính sổ."Những gã
xấu xa mà!" Trên thực tế, động thủ trước là hắn. Hơn nữa cô cho là hắn làm
thế nào để thông qua những người đàn ông kia , đang muốn cùng cô xác định một
ít chuyện trước, hắn thật sự không quá muốn cho cô nhìn thấy thương vong thảm
thiết bên ngoài.
Mặc dù
thật cao hứng thấy cô vì hắn tức giận như vậy, bất quá hắn vẫn bắt được cô lần
nữa, lôi cô trở về trong ngực.
"Ha
ha!" Hắn nhốt chặt hông của cô, xoay cô lại, "Anh không ngại, bị
thương da thịt mà thôi."
"Nhưng.
. . . . ." Cô che môi.
"Anh
không sao, thật mà." Ngay cả hắn cũng không thể tin được sẽ giúp những người
đàn ông kia nói chuyện, nhưng hắn thật sự mở miệng: "Bọn họ không có ác ý,
chẳng qua là cố gắng bảo vệ em thôi."
Hắn là
nghiêm túc, cô có thể nhìn ra từ trong mắt của hắn.
"Bọn
họ. . . . . ." Cô cắn môi, đau lòng vuốt gương mặt bị thương của hắn,
"Không nên đối với anh như vậy. . . . . ."
Nhìn cô
lệ ướt mắt,
Irapa nắm bàn tay nhỏ bé phát run của cô, nói giọng khàn khàn: "Anh không
quan tâm đến bọn họ, anh chỉ quan tâm em."
Cô nghe
qua những chữ này, nhưng không xác định được ý tứ chân chính.
"Quan
tâm?" Ánh mắt của hắn làm cho cô nín thở, thấp thỏm, cô hỏi thăm một chữ
độc nhất này: "Có ý gì?"
"Ý
này." Hắn cúi đầu, nâng mặt của côlên, hôn lên đôi môi mềm run rẩy của cô.
Cô hít một hơi nhẹ nhàng, nêm được hơi thở nóng bỏng của hắn. Sơ Tĩnh không thể
tin được, hắn đang hôn cô. Nhưng hắn đang làm. Hắn từ từ liếm hôn lên từng cánh
môi của cô, sau đó dụ dụ dỗ cô hé miệng, cùng môi lưỡi của cô quấn quít.
Đó là
một nụ hôn dịu dàng, ngọt ngào, thương tiếc.
Khi hắn
lui ra thì cô còn đang run rẩy.
Không
thể tin được, cô vuốt môi của mình, nhìn người đàn ông trước mắt này, hoảng
loạn , khàn giọng hỏi.
"Anh.
. . . . . Đã đọc thư?"
"Đọc
rồi." Hắn gật đầu.
"Anh
biết. . . . . . Anh biết em là. . . . . ." Cổ họng cô nghèn nghẹn, chỉ có
thể dùng đôi tay đè ép trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi ngực.
“Em,
chính là em." Hắn lấy ngón cái vuốt ve đôi môi ướt át của
vuốt cô, khàn giọng nhấn mạnh: "Anh chỉ quan tâm em, những thức khác đều
không quan trọng."
Lại một
lần nữa , cô lại ngừng thở, cảm nhận hắn dịu dàng chạm vào.
Điều
đó, đã cho cô chút dũng khí. Nhìn người đàn ông cường tráng lại dịu dàng này,
cô cưỡng bách mình mở miệng lần nữa: "Anh. . . . . . Không phải anh sẽ cảm
thấy. . . . . . Em rất. . . . . . Rất kỳ quái. . . . . . Rất ghê tởm?"
"Có
ý gì?"
"Là.
. . . . ." Cô vây quanh mình,
cắn môi, lệ treo ở lông mi, khiếp sợ cúi
đầu, run giọng giải thích, "Không bình thường. . . . . . Không phải là
người. . . . . . Giống như động vật thí nghiệm. . . . . . Để cho anh cảm thấy.
. . . . . Không thoải mái. . . . . . Không vui. . . . . ."
Hắn
nghe không hiểu toàn bộ ý tứ, nhưng hắn biết cái gì gọi là "Không phải là
người" , "Không thoải mái" , những từ ciofn lại có thể hình dung
là không phải là ý tứ gì quá tốt.
Irapa
nâng cằm của cô lên, nhưng cô vẫn hạ mí mắt.
Cô tự
ti quá sâu, trên lưng cô có vết thương rất sâu, không phải mới đây, mà là bẩm
sinh, khắc sâu vào tim của cô.
Hắn
không có cách nào dùng ngôn ngữ lưu loát để thuyết phục cô, nhưng hắn biết
phương thức tốt hơn.
Lại một
lần nữa , hắn hôn cô.
Hắn nếm
được hơi thở ngọt ngào của cô, cũng nếm được cô đang khiếp sợ cùng run rẩy.
Nụ hôn
của hắn hôn sâu hơn, để cho cô nhớ lại nhiệt tình họ đã từng có.
Sơ Tĩnh
run rẩy, vừa khát vọng vừa kinh sợ , cô biết hắn muốn làm gì, biết hắn đang làm
gì, cô muốn ở cùng với hắn rồi lại sợ hắn sẽ thay đổi ý định, nếu như hắn chỉ
là nhất thời không nghĩ rõ ràng, chỉ là bởi vì đồng tình, nếu như hắn làm được
một nửa, mới phát hiện ra ý nghĩ thật sự của mình, mới phát hiện mình không thể
làm được! Cô khẩn trương giơ tay lên, chống vào ngực của hắn, lui về phía sau
một chút. Hắn không hề bắt được cô, không hề tới gần cô, chẳng qua chỉ là ngắm
nhìn cô thật sâu.
"Thật
xin lỗi, em. . . . . ." Lời của cô còn chưa nói hết, bởi vì hắn đã giơ tay
lên cởi bỏ áo thun màu đen không tay trên người.
Cổ họng
cô căng lên, nhịp tim đập loạn nhịp.
Hắn cởi
ra quần jean, ở trước mặt cô cởi xuống nó, cùng chiếc quần lót vừa người.
Tiếp
theo, đứng thẳng, trần truồng, thẳng thắn vô tư đứng ở
trước mặt cô.
Ánh
chiều tà lặng lẽ chiếu xuống, làm cho mỗi một tấc vân da tráng trên người kiện
hắn cũng có thể nhìn không sót một chút gì.
Lồng
ngực, bụng, bắp đùi, cánh tay. . . . . .
Mặc dù
đã sớm xem qua thân thể của hắn, nhưng cô vẫn không nhịn được mặt hồng tim đập,
càng làm cho cô mặt đỏ tới mang tai, đó là dục vọng giữa hai chân đã