
độ
giống nhau!
Hắn không
thể nói hắn không hề bị dọa sợ, nhưng đây đã giải thích rất nhiều chuyện.
Bao gồm
lời nói dối của cô, cô lùi bước, trong mắt cô sợ hãi cùng khát vọng.
Em nói
láo, là bởi vì, em sợ. . . . . . Em rất sợ. . . . . .
Sợ anh
biết. . . . . . Chân chính em là. . . . . .
Bộ dáng
cô muốn khóc khi nhìn hắn, hiện lên ngay trước mắt; bàn tay nhỏ bé của cô muốn
chạm tới hắn lại sợ bị cự tuyệt, run rẩy lau mặt của hắn. Hắn biết cái loại cảm
giác đó, loại khát vọng đó rất rõ ràng, so với ai khác còn hiểu nhiều hơn. Mấy
ngày nay, cô vẫn tránh né hắn, tất cả đều là vì cùng một nguyên nhân.
Cô sợ
hắn cự tuyệt cô, ghét bỏ cô!
Hắn có
thể biết được cảm giác cô đã dùng biết bao nhiêu dũng khí, mới có biện pháp đi
tới trước mặt hắn nói xin lỗi, mới có thể đem chân tướng bày ở trước mặt hắn.
Cô sẽ
nguyện ý làm như vậy, không thể nào chỉ là vì nói xin lỗi, cũng chỉ có một
nguyên nhân có thể giải thích!
Khi hắn
lĩnh ngộ đến nguyên nhân kia, một luồng tình cảm dạt dào không tên chiếm
lấy hắn,
rung chuyển hắn.
Nháy
mắt , có chút choáng váng.
Không
hề suy nghĩ nhiều, hắn liền cất bước đi về hướng trong nhà. Hắn nhất định phải
biết, hắn cần nghe cô chính miệng nói ra, cần nhìn thẳng vào mắt cô, nghe cô
chứng thật suy đoán của hắn.
Nhưng
trong cửa lớn rộng mở, lại có cha của cô đang đứng.
Hắn đột
nhiên dừng bước lại.
"Phải
biết rằng, tôi rất không thích thấy trong nhà có phụ nữ đang khóc." Cảnh
Dã ngăn ở cửa, nhìn chằm chằm hắn nói: "Nếu cậu đi ngay bây giờ, con bé
chẳng qua chỉ đau lần này, cậu tốt nhất nên hiểu rõ ràng mình đang ở làm cái
gì." Người đàn ông này biết rõ hắn không hề muốn đi, hắn chỉ là cùng hắn
cùng đi mua dầu mới mà thôi! Hắn mím chặt môi,
nói: "Anh biết tôi không hề muốn đi."
"Nhưng
cậu đã từng suy tính phải đi." Cảnh Dã chỉ ra trọng điểm, nghiêng đầu nói:
"Tôi không hy vọng về sau ba ngày hai bữa thì phải đối mặt loại chuyện như
thế này, nên cậu tốt nhất suy nghĩ một chút, mình cần chính là cái gì."
"Tôi
muốn qua!" Hắn tức giận nói: "Cho nên tôi mới ở chỗ này, tôi hiểu rõ
mình muốn cái gì!"
"Nghĩ
kĩ lần nữa đi." A Lãng ngồi ở cửa cầu thang, mặt âm trầm.
"Không
sai, nghĩ kĩ lần nữa đi." A Nam từ một bên góc phòng tiêu sái ra ngoài,
nghiêm túc nhắc nhở, "Hiểu rõ ràng một chút, tình trạng thân thể của cô ấy
mặc dù trước mắt cũng xem như may mắn, nhưng chúng tôi ai cũng không biết về
sau có thể có vấn đề gì hay không."
"Nếu
như cậu có một chút hoang mang, không xác định, " Hàn Võ Kỳ tựa vào bên
kia trên
tường, chen miệng nói: "Vậy bây giờ rời đi, đối với cô ấy, đối với cậu đều
tốt."
Irapa
tức giận trợn trừng mắt nhìn bọn đàn ông này, hiển nhiên hắn muốn đi lên, trước
hết phải bước qua được đám người đàn ông này!
Nếu như
bọn họ cảm thấy bày ra loại chiến trận này sẽ làm hắn nửa đường bỏ cuộc, vậy
thì đáng chết thất, đã quá khinh thường hắn!
"Tôi
không quan tâm các người nghĩ cái gì, tôi chỉ quan tâm cô ấy nghĩ gì
thôi!" Hắn bước nhanh đến phía trước, đi thẳng đến trước mặt Cảnh Dã, nhìn
chằm chằm vào hắn lạnh lùng nói: "Đừng cản đường của tôi!"
Cảnh Dã
khoanh hai tay ở trước ngực, cười khan một tiếng.
"Vậy
câu phải chứng minh ngươi có năng lực bảo vệ con bé."
Muốn
hắn chứng minh, không thành vấn đề! Không hề báo động trước , hắn ra quyền đánh
vào người đàn ông ở trước mắt. Nếu như chỉ cần đánh ngã bọn họ, là có thể thắng
được cô gái yêu mến, vậy hắn vô cùng vui lòng!
*********************
Có một
người đàn ông đứng ngoài cửa. Đột nhiên kéo cửa ra, làm Sơ Tĩnh sợ hết hồn, cô
dừng lại bước chân đang vội vã, kinh ngạc nhìn
chằm chằm vào người đàn ông cô cho là đã lên xe,
chuẩn bị rời đi. Khóe miệng hắn bị tét, trong mắt có tia máu, lỗ mũi cao
thẳng còn
chảy máu mũi, tóc đen bởi vì ướt mồ hôi mà quăn xoắn, chiếc áo thun không tay
trên người bị kéo tới mà vặn vẹo biến hình.
"Anh.
. . . . ." Cô che môi, há mồm, nước mắt lại tràn mi ra, cô thử nhiều lần,
mới có biện pháp nghẹn ngào mở miệng: "Làm sao anh. . . . . . Chuyện gì
thế?"
Người
đàn ông nhìn chằm chằm cô, mắt đen thâm u.
"Cầu
thang nhà em, có chút chướng ngại vật." Hắn mở miệng, thanh âm thô ráp.
Nghe
được thanh âm thô ráp của hắn, cô mới phát hiện trên cổ của hắn cũng có chút
sưng đỏ.
"Anh
phải bỏ ra một chút thời gian, mới thanh trừ được những
thứ đó."
Lúc hắn
nói chuyện, máu mũi chậm rãi nhỏ xuống, cô hốt hoảng đưa tay che lỗ mũi chảy
máu của hắn, lo lắng đến mức lệ rơi đầy mặt, "Anh có khỏe không? Tại sao
có thể như vậy? Ngươi bị đụng đầu rồi sao?" Nhà cô nào có chướng ngại vật
gì, nhất định là lúc hắn lên lầu ngã nhào đụng đầu rồi. Bị tình trạng của hắn
làm sợ tới mức luống cuống tay chân, Sơ Tĩnh vội vã xoay người lại chạy vào
trong phòng, tâm hoảng ý loạn mà nói: "Em giúp anh đi gọi xe cứu
thương."
Irapa
theo vào phòng cô, thật nhanh bắt được cô.
"Không
cần, anh không sao." Hắn lôi cô vào trong ngực, nhấn mạnh.
"Nhưng!"
Cô khẩn trương muốn kháng nghị.
"Chỉ
qua lỗ mũi đụng một chút." Hắn giơ tay vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn