XtGem Forum catalog
Thái Tử Phi Thất Sủng

Thái Tử Phi Thất Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326000

Bình chọn: 7.5.00/10/600 lượt.

a!”

Lúc này đây, tốc độ của Yến Đào cực nhanh, mà Du Hàn bởi vì trong tay vẫn đang kiềm chế Tử Dạ, không kịp chuẩn bị, liền trơ mắt nhìn Yến Đào

nhào đến.

Hắn theo bản năng lấy tay đẩy Yến Đào ra, nhưng Yến đào lại giống như người mất đi lý trí, hai tay gắt gao kéo lấy vạt áo hắn, điên cuồng

hét:

-”Đem giải dược cho ta, đem giải dược cho ta. . . . . . . .”

Du Hàn bị Yến Đào cuốn lấy, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, trong mắt

hiện lên một tia sát ý, hắn không lưu tình vung tay, một chưởng nữa lại

rơi xuống người Yến Đào, nhất thời không khí trở nên im bặt.

Chỉ thấy hai mắt nàng trợn lên, trong mắt tràn ngập oán hận cùng

không cam lòng, sắc mặt nàng nháy mắt xám như tro tàn, thất khiếu chảy

đầy máu tươi, sau đó chậm rãi xụi lơ trên mặt đất, chết không nhắm mắt.

Nhìn một màn tàn nhẫn như vậy, Diệp Lạc và Vệ Tử Thanh đều cực kỳ

khẩn trương nhìn Du Hàn, sợ hãi hắn lại đột nhiên hạ độc thủ với Tử Dạ.

Du Hàn bỗng nhiên điên cuồng cười ha hả, hai mắt hắn nhìn chằm chằm

Diệp Lạc, bàn tay đặt trên cổ Tử Dạ, lặng lẽ siết chặt, vẻ mặt cuồng

loạn nói:

-”Thế nào? Ngươi đau lòng sao? Hay là ngươi đang sợ? Ngươi sợ hãi cái gì? Sợ ta giết hắn sao?”

Nhìn Tử Dạ bởi vì bị bóp cổ, thở không ra hơi, sắc mặt trắng bệch,

Diệp Lạc chỉ cảm thấy lòng đau như đao cắt, nàng hít thật sâu một hơi,

chậm rãi nói:

-”Du Hàn, thả hắn ra, ta đi với ngươi, thả hắn!”

Diệp Lạc vừa dứt lời, Tử Dạ bỗng nhiên trừng mắt kêu lên:

-”Không. . . . . . Lạc nhi. . . . . . Không. . . . . . . .”

Nghe được thanh âm của Tử Dạ, Diệp Lạc rốt cục nhịn không được, nước mắt tuôn như suối, hai hốc mắt đỏ bừng.

Nhìn Tử Dạ không ngừng giãy dụa, còn có bộ dáng lo lắng của hắn, Diệp Lạc tan nát cõi lòng, nàng làm không được, nàng căn bản không cách nào

nhìn thấy hắn chết ngay trước mắt, nếu vậy, nàng tình nguyện chết đi!

Du Hàn vốn nghe được lời nói của Diệp Lạc, trên mặt hiện lên vẻ vui

mừng, lại bởi vì Tử Dạ giãy dụa, mà trở nên hung ác, hắn bỗng nhiên dùng sức siết chặt cổ Tử Dạ, nhìn gương mặt kia bởi vì mất đi hô hấp mà trở

nên đỏ bừng, tức giận nói:

-”Ngươi câm miệng! Nếu không ta hiện tại sẽ giết ngươi!”

Tử Dạ mất đi hô hấp, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, hắn đã muốn nói

không ra lời, nhưng trên mặt lộ ra nụ cười bình thản, hai tròng mắt gắt

gao nhìn Diệp Lạc, thâm tình không rời.

Diệp Lạc nhìn nụ cười dịu dàng của Tử Dạ, một câu cũng nói không nên

lời, lòng của nàng, đã muốn mất đi tri giác, giống như linh hồn nàng đã

thoát khỏi, bay đến bên người nam nhân kia.

Một cỗ đau đớn kịch liệt, nháy mắt tràn ngập toàn thân, nàng cảm thấy đau, một loại đau đớn mất đi hết thảy, không phải đau đớn vì thất bại,

mà là một loại đau đớn còn đáng sợ gấp trăm gấp ngàn lần so với cắt da

lóc thịt, Diệp Lạc cảm giác khí lực trong người từng chút từng chút mất

đi, hai chân nàng như nhũn ra, cơ hồ đứng không vững.

Nhưng nàng vẫn gắt gao nhìn Tử Dạ, nhìn hắn giãy dụa rồi dần trở nên

vô lực, nàng thậm chí cảm nhận giống như hắn, giây phút tử vong đến gần

cái loại này… Tuyệt vọng cùng sợ hãi!

Nhưng là, nàng nhìn thấy trong mắt Tử Dạ không có nửa điểm sợ hãi,

cũng không có tuyệt vọng, tình yêu của hắn, là một loại yêu khắc cốt ghi tâm, tuyệt vọng mà thê lương, cũng rất đắc ý, giống một đóa hoa rực rỡ

nhất, nhưng vào thời khắc này lại đột nhiên héo rũ! Tựa như tình yêu của hắn và nàng!

Nàng hiểu được lòng mình, nhưng đối với Tử Dạ, nàng lần đâu hiểu trái tim hắn, nguyên lai, một nam nhân kiêu ngạo bạo ngược như hắn, khi yêu

cũng trở nên ấm áp như thế.

Nàng đọc hiểu trong mắt của hắn lời yêu, cũng nhìn thấy trong mắt hắn câu xin lỗi, đó là một loại áy náy tuyệt vọng, hắn vì sao làm như thế,

vì sao?

Nước mắt, từng giọt từng giọt chạy dọc theo gò má tái nhợt của Diệp

Lạc, tích lạc trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ, trong mơ hồ nàng nhìn thấy

khóe mắt Tử Dạ, lấp lánh giọt nước mắt trong suốt, sau đó, hắn chậm rãi

nhắm chặt hai mắt lại.

Một cỗ tê tâm đau đớn, điên cuồng xé nát thân thể nàng, một khắc

trước khi hai mắt hắn nhắm lại, nàng chỉ cảm thấy trời đất dường như đảo lộn, lòng của nàng đau, đau đến cơ hồ mất đi tri giác, đau đến mức nàng muốn điên cuồng thét lên.

Nhưng nàng không có, nàng chỉ lặng yên, vẫn không nhúc nhích, đứng ở nơi đó, mở to đôi mắt vô thần, không rời khỏi hắn.

Một khắc này, trong mắt nàng không có bất kỳ ai khac, chỉ có hắn,

nàng giống như nhìn thấy hắn mỉm cười thong dong bước tơi, thâm tình

nhìn nàng, mở rộng hai cánh tay to lớn, chờ đợi nàng nhào vào ngực hắn.

Thời gian nháy mắt ngưng đọng lại, không ai nói chuyện, thậm chí, một chút hô hấp cũng không có.

Mà trên khuôn mặt tuấn mỹ của Du Hàn, bỗng nhiên có một loại biểu

tình kỳ quái, phảng phất là không thể tin được, cũng giống như một loại

giải thoát.

Mặt của hắn dần bị bóp méo, mơ hồ mang theo một tia thống khổ, sau

đó, từ nơi ngực xuyên qua một thanh chủy thủ, máu tươi chậm rãi trào ra

ướt đẫm lồng ngực hắn, từ xa nhìn lại, giống như một đóa hoa màu đỏ

chót , tiên diễm vô cùng, đóa hoa chậm rãi nở rộ, cả quá trình làm

người ta cảm thấy đẹp đẽ m