
đã đành, một người đàn ông như chàng sao cũng hồ đồ như
vậy? Lại còn ‘một đời một kiếp chỉ có mình nàng’ nữa chứ!
Đấy có phải là việc hoàng đế nên làm không? Chàng không nghĩ
đến chuyện lo việc triều chính, trị vì quốc gia mà đầu óc
chỉ tập trung ở cái đầu nhỏ phía dưới, như thế có được không? Đàn bà thì sao nào? Béo hay gầy, xấu hay đẹp, tắt đèn rồi
cũng như nhau cả thôi, có gì khác biệt? Bọn họ tình nguyện
lấy tình yêu để mua vui, chàng hùa theo họ cũng đủ lắm rồi,
hà cớ gì lại phải coi đó là thật? Chàng là một người đàn
ông cơ mà! Chàng là hoàng đế cơ mà! Tam cung lục viện tử tế
như vậy chàng không thiết, chàng có phải là đàn ông nữa không?
Đầu chàng có vấn đề à?”.
Tôi nói liền một mạch, nói xong cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Còn Tề Thịnh thì ngây người trước những lời mắng mỏ của tôi.
Tôi dừng lại lấy hơi và trấn tĩnh, rồi lập tức đờ ra.
Trên đời này ai là người đầu đất nhất? Không phải là Dương Nghiêm,
không phải là Nhà xí huynh, không phải là Tề Thịnh, mà đó
chính là tôi! Là tôi! Tôi đã quát vào mặt hoàng đế những lời
gì vậy?
Muốn lừa được người khác thì trước hết phải
lừa được chính mình, vì thế, tôi vội ru ngủ bản thân rằng
những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra. Tôi phất ống tay áo,
đánh lên người mấy cái, nói bằng giọng rất thản nhiên: “Muỗi
nhiều quá nhỉ?”.
Tề Thịnh vẫn im lặng.
Tề Thịnh cao hơn hẳn tôi, lại đứng ngược với ánh trăng nên tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh ta, chỉ cảm thấy trên người anh ta khí lạnh trùng trùng.
Tôi vội nghĩ, nếu bây giờ mà chạy thoát,
sao đó lập tức sai người liên hệ với Trương gia và Nhà xí huynh để dấy binh thì không biết nắm được mấy phần thắng. Đồng chí Triệu vương đang ủ rũ không biết có dùng được không?
Tôi còn đang mải nghĩ đến chuyện bỏ chạy thì Tề Thịnh lên tiếng, giọng khản đặc: “Trong mắt nàng, ta là người như thế sao?”.
Mẹ kiếp! Không lẽ tôi nói nhiều như vậy mà anh ta vẫn cứ nghĩ là tôi nói ngược? Không hiểu khả năng lý giải vấn đề của anh ta
ra sao nữa!
Nhưng tôi không dám trả lời. Tôi cảm thấy dù
mình có nói gì thì cũng chẳng làm anh ta vui lên được, tốt
nhất giả câm cho xong.
Tề Thịnh lại trầm ngâm một lúc, sau đó đưa tay ra kéo, định lôi tôi cùng vào bên trong cung thất.
Tôi vội vàng vùng ra, nhưng bàn tay anh ta giữ rất chặt, tôi thoát
không được, đành nói như van xin: “Hoàng thượng, chuyện này không phải là việc hai chúng ta có thể nắm tay nhau cùng tiến vào
giải quyết! Chàng định bắt thiếp phải đảm nhận vai ác sao?
Chàng buông tay ra, để một mình thiếp vào, chàng cứ ở ngoài
này chờ một lúc, như thế chàng mới có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân chứ!”.
Tề Thịnh quay đầu lại nhìn tôi, quát lên giận dữ: “Nàng im ngay!”.
Tôi vốn nhát gan, vội ngậm ngay miệng lại.
Mặc dù Tề Thịnh bị thương một tay nhưng cánh tay còn lại vẫn rất
khỏe, vừa lôi vừa kéo tôi tới phía ngoài cung thất ấy. Cung nữ trực đêm nhìn thấy chúng tôi từ trước, lúc này chạy tới hành lễ với Tề Thịnh, miệng kêu lên: “Hoàng thượng!”, rồi quay sang
chào tôi, như lại không biết xưng hô thế nào, khuôn mặt nhỏ bỗng chốc đỏ bừng lên.
Thấy vậy, tôi không khỏi xót thương, bèn xua tay nói: “Không sao, không sao, có lòng là được rồi”.
Tề Thịnh lại nghiêm giọng nói: “Ngươi không có mắt à? Đây là Hoàng hậu!”.
Tiểu cung nữ vội quỳ xuống trước tôi, hoảng hốt nói: “Hoàng hậu
nương nương tha tội, nô tì có mắt như mù, không nhận ra nương
nương”.
Tôi ngây người, bất giác đưa mắt nhìn sang Tề
Thịnh. Chà, không lẽ anh chàng này bị tôi mắng nên đã tỉnh ra,
không định “một đời một kiếp chỉ có mình nàng” với Giang thị
nữa à?
Tề Thịnh khẽ hừ một tiếng lạnh lùng rồi tiếp
tục kéo tôi đi vào trong. Tôi quay đầu lại nhìn người cung nữ,
đó chỉ là một cô bé chừng mười ba, mười bốn tuổi, thân hình
gầy nhỏ, lúc này đang ngồi bệt dưới đất run rẩy không ngừng.
Tôi thấy lòng mình mềm hẳn, vì thế nói vơi cô: “Mau đứng dậy
đi, nền đất lạnh lắm! Mau…”.
Tề Thịnh càng kéo mạnh hơn khiến tôi phải kêu lên, không kịp nói nốt câu thì đã bị kéo vào trong viện.
Bên trong có mấy cung nữ đang túc trực, nhìn thấy Tề Thịnh bước
vào liền quỳ xuống hành lễ nhưng Tề Thịnh chỉ quát lên một
câu: “Tất cả ra ngoài cho ta!”, nói xong kéo thẳng tôi tới cửa
nội điện rồi mới dừng lại, mím chặt môi, lôi tuột tôi vào bên
trong.
Tề Thịnh dáng người cao to, Trương thị tuy cũng
được coi là cao nhưng bước chân vẫn ngắn hơn anh ta rất nhiều,