
̀m bộ, tốt thôi, như thế càng vui chứ sao? Em chưa nghe
thấy câu ‘một bông hoa không thể làm nên mùa xuân, trăm hoa đua
sắc mới thành xuân’ à?”.
Lục Ly nghiêng đầu tập trung suy nghĩ một hồi, rồi như chợt hiểu ra, nhìn tôi với vẻ vô cùng
kính phục, khen: “Đúng là chỉ có nương nương sáng suốt!”.
Tôi gật đầu, chưa kịp mừng thì nghe thấy Lục Ly nói thêm: “Nô tì
rõ rồi, cứ để bọn họ đấu đá với nhau cho mẻ đầu sứt trán,
chúng ta chỉ việc ngồi hưởng lợi thôi!”.
Tôi ngây người
ra. Lục Ly ơi là Lục Ly, điểm nhấn trong câu nói của ta không
phải là chữ “đua” mà là ở chữ “sắc” kìa! Hiểu không? Hiểu
không?
Nhưng câu nói ấy của Lục Ly cũng nhắc nhở tôi một chuyện: Trông mong vào sự nhỏ nhen của đàn bà để bảo vệ sự
ổn định, hòa hợp trong hậu cung là không thể được. Nếu để cho
bọn họ đấu đá bừa bãi, làm nổi bật bản thân là một hoàng
hậu không thủ đoạn, chẳng thà nghĩ cách làm bọn họ không đấu
đá nữa thì hơn.
Nhưng bọn họ ai cũng như hùm như sói,
cón miếng mồ thì chỉ có mỗi mình Tề Thịnh, lại đã rơi vào
miệng của Giang thị mất rồi, làm sao mà có thể chia đều được
nữa! Ôi, việc này thật đau đầu!
Đúng lúc tôi đang đau
đầu vì chuyện này, Tề Thịnh đột ngột xuất hiện ở cung của
tôi sau nhiều ngày không thấy bóng dáng.
Lục Ly mừng tới mức không giấu được niềm vui, còn tôi thì không khỏi cảm thấy
ngạc nhiên. Ngày mai là đại lễ phong hậu rồi, Tề Thịnh đến đây lúc này có ý gì?
Tề Thịnh không mặc long bào, chỉ
khoác cẩm bào màu đen, một mình đi vào trong điện, đứng một
lúc rồi nói một câu không đầu không đuôi với tôi: “Nàng theo ta”.
Tôi ngây người, đang định hỏi đi đâu thì nghe thấy Tề Thịnh nói thêm một câu: “Chỉ một mình nàng thôi”.
Nói xong, Tề Thịnh quay người ra ngoài trước. Không có cách nào khác, tôi đành cun cút theo sau.
Tề Thịnh dẫn tôi đi lòng vòng một hồi, tới khi đến trước một
cung thất nhỏ nằm ở một nơi rất yên tĩnh ở phía đông bắc của
hoàng cung mới dừng lại. Sau đó, Tề Thịnh cứ đứng lặng im
nhìn ánh đèn mờ mờ trong cung thất.
Tôi không đoán được
ý định của anh ta, không biết anh anh đưa tôi tới nơi vắng vẻ
thế này giờ này là có mục đích gì?
Đột nhiên Tề
Thịnh nói: “Nàng ấy đang ở trong kia. Phải chịu nhiều đau khổ
như thế, tất cả là do ta đã phụ nàng ấy”.
Tôi chợt
hiểu ra “nàng ấy” trong lời nói của Tề Thịnh là ai, vội kêu
lên: “Chàng không thể làm như vậy được! Bây giờ không phải là
lúc trêu chọc nhà họ Trương, nhất định chàng phải bình tĩnh.
Tình yêu rất quý giá, nhưng giá trị của ngôi hoàng đế còn cao
hơn! Cô ta chịu khổ, thử hỏi có ai trong cung này không đau khổ?
Hoàng Lương Ái, Lý Thừa Huy, Trần Lương Đệ có chồng lại phải
làm góa phụ sống, chẳng lẽ họ không đau khổ?”.
Tề Thịnh quay người lại nhìn tôi, ánh mắt tối tăm.
Tôi sợ khi tới gần Giang thị anh ta sẽ mắc chứng thiểu năng tuần
hoàn não, vội phân tích điều hơn lẽ thiệt cho anh ta: “Thiếp có trở thành hoàng hậu hay không không quan trọng, chỉ cần có cái ăn cái mặc thì không làm hoàng hậu càng tốt, nhưng vấn đề là chàng sẽ phải làm gì để xoa dịu nhà họ Trương? Nếu không có
ngôi hoàng hậu của thiếp, thì họ có còn ủng hộ chàng nữa
không? Đến lúc nhà họ Trương trở mặt, quay sang ủng hộ Cửu
diện hạ thì sao? Như thế chẳng phải sẽ dẫn đến nội chiến hay
sao?”.
Thực ra, nếu có đánh nhau thì tôi cũng không sợ,
vấn đề là thân phận của tôi hiện nay rất phức tạp, dù bên nào thắng thì tôi cũng thì tôi cũng chẳng được lợi lộc gì. Việc
này hoàn toàn không thể giải quyết bằng cách giấu mình trong
cung, không thèm để ý đến thế sự được!
Tề Thịnh trầm ngâm trong giây lát, đột nhiên hỏi: “Liệu nàng có thể chấp nhận cô ấy không?”.
“Có chứ! Hoàn toàn chấp nhận được!”, tôi vội kêu lên, rồi sợ Tề
Thịnh nghĩ rằng tôi không có thành ý, nên lại giơ tay lên như
đang thề, bổ sung: “Chàng bảo thiếp coi cô ta như bà cố nội,
đặt lên bàn thờ để thờ cũng được, chỉ cần chàng không trốn đi mà ‘một đời một kiếp chỉ có mình nàng’ với cô ta là được!
Chàng hãy nói với cô ta, bảo cô ta yên tâm, thiếp cam đoan sẽ
trông nom bọn Hoàng Lương Ái thật cẩn thận, nhất định không để
bọn họ xuất hiện trước mặt hai người! Dù cho có một con nhặng bất cẩn bay đến mặt chàng thì cũng là con nhặng đực!”.
Thấy Tề Thịnh không có phản ứng gì, tôi lại càng cảm thấy hoang
mang, rồi dần dần thay vào đó là một cơn giận dữ bất ngờ.
Không nén được, tôi lớn tiếng: “Đàn bà không hiểu chuyện làm
bừa