
rạm trung chuyển lương thực.
Tề Thịnh
vừa vào thành đã triệu tập tướng lĩnh mở hội nghị tác chiến, tôi thì
được đưa thẳng đến phủ tướng quân. Sau gần nửa tháng sống giữa rừng núi
hoang vu, cuối cùng tôi đã có thể trở về với cuộc sống có phòng, có
giường, có nồi bát muôi thìa, có nhà xí, có chậu tắm... Khi ngâm mình
trong thùng, nước nóng bốc hơi nghi ngút, tôi cảm thấy cuộc sống thế này cũng coi như mãn nguyện rồi.
Mặc dù phạm vi sinh hoạt bị hạn
chế, nhưng cũng có có thể tự do hoạt động trong viện, thậm chí còn được
phép đứng ở cửa ngắm nhìn bên ngoài.
Nhưng cuộc sống thoải mái
chưa được mấy ngày thì tôi phát hiện ra tình hình trong thành dường như
đang căng thẳng. Không phải vì tôi quá nhạy cảm mà vì binh sĩ tuần sát
bên ngoài viện đột nhiên tăng lên, hơn nữa tất cả đều mặc áo giáp. Loại
áo giáp này nhẹ nhất cũng đến mấy cân, không phải tình thế bắt buộc thì
chẳng ai tự nguyện mặc nó lên người đi qua đi lại cả.
Tôi bảo Tả Ý nghe ngóng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô ra ngoài đi một vòng
rồi quay về báo cáo với tôi, không biết từ đâu xuất hiện một nhánh quân
Bắc Mạc, đang bao vây thành Bình Ninh rồi.
Tả Ý căng thẳng hỏi: “Có phải sắp đánh nhau không?”.
Nhìn xem vấn đề cô ta hỏi mới mẻ chưa kìa! Tề Thịnh dẫn hơn mười vạn quân
đến địa bàn của người ta, không phải muốn giao chiến thì chẳng lẽ đến
đây để tán dóc à?
“Đánh nhau! Đương nhiên là đánh nhau rồi! Hơn nữa là đánh nhau to ấy chứ”, tôi đáp lại.
Chuyện này không cần phải nói cũng biết, Bình Ninh là hành dinh của quân Nam
Hạ trên đất Bắc Mạc, lại có Hoàng đế ở đây, binh mã nhất định không ít,
vậy mà Bắc Mạc lại dám bao vây thành này, chắc chắn họ đã chuẩn bị rất
kỹ càng rồi.
Có thể thấy, một cuộc giao chiến ác liệt là điều không thể tránh khỏi.
Như để chứng minh lời nói của tôi, chiều hôm đó ngoài thành vang lên tiếng
la hét, to đến mức ngồi trong phòng cũng nghe thấy rất rõ. Tả Ý đang múc cháo cho tôi sợ tới phát run, làm rơi cả bát cháo vào trong nồi.
Tôi bất lực nhìn cô, than: “Tả Ý, ta vẫn luôn cho rằng ngươi rất dũng cảm.
Thử nói xem, đến làm gián điệp hai mang ngươi cũng không ngán, dù thế
nào thì cũng cần trí dũng song toàn chứ!”.
Tả Ý lúng túng nhìn
tôi, sắc mặt biến từ đỏ sang trắng rồi lại từ trắng sang đỏ, một lúc lâu sau mới lắp bắp giải thích: “Nương nương, nô tì cũng chỉ là thân bất do kỉ mà thôi, với lại... với lại, nô tì một lòng trung thành tuyệt đối
với nương nương”.
Làm hoàng hậu đã lâu, những lời thế này tôi đã
nghe quen đến mức hoàn toàn chẳng có cảm giác gì với nó nữa rồi. Thực ra trung thành không quan trọng, quan trọng là làm được việc hay không! Ví dụ như Tả Ý, tôi biết rõ cô chỉ thực sự trung thành với Tề Thịnh, nhưng hiện tại tôi đâu còn ai thân tín bên người, vì vậy đành phải dùng cô
thôi.
Tôi nhìn vào bát cháo trong tay cô, nói với vẻ thương
lượng: “Trước tiên chúng ta cứ ăn no đã rồi hãy nói đến chuyện trung
thành hay không, nhé?”.
Tả Ý mím môi, bắt đầu tập trung hầu hạ tôi.
Mấy hôm sau, bên ngoài tiếp tục giao chiến. Tôi vẫn bị nhốt trong cái viện
nhỏ, cả ngày ăn ngon ngủ yên, còn sắc mặt Tả Ý thì mỗi ngày một căng
thẳng. Đến ngày thứ sáu, tôi ăn cơm trưa xong, lau miệng định lên giường chợp mắt một lát thì Tả Ý đi theo sau lo lắng hỏi: “Bên ngoài giao
chiến quyết liệt như vậy, nương nương không sợ hãi chút sao?”.
Tôi quay người lại nhìn cô ta, ngạc nhiên hỏi: “Cũng có ai bảo ngươi trèo
lên tường thành đâu, ngươi sợ cái gì chứ? Hơn nữa, chúng ta đang thủ
thành, trong thành lương thực binh mã đều đủ, có ở đây hơn một năm cũng
không thành vấn đề”.
Tả Ý bật khóc: “Nương nương, trong thành vốn không có nhiều binh mã như vậy đâu. Nghe nói hôm qua bức tường thành
nhỏ ở ngoài cổng thành phía bắc đã bị công phá một lần rồi, là Hạ tướng
quân mang người đến đánh đuổi bọn Tác-ta thì mới giữ được cổng thành
đấy.”
Tôi nghe xong thì sững sờ, chiều hôm qua ở phía bắc quả có
tiếng ồn khá lớn, lúc đó tôi cứ cho rằng bữa trưa của quân Bắc Mạc ngon
lành, ăn no thừa hơi...
Tả Ý thấy tôi không phản ứng gì lại cho
rằng tôi không tin, vội vàng nói thêm: “Là thật đó, nô tì nghe nói quân
Tác-ta tấn công rất mãnh liệt, binh lính thủ thành thương vong vô số,
ngay cả quân nhu cũng phải lên tường thành rồi”.
Tại sao trấn thủ có một cái thành mà lại chật vật đến thế? Chẳng lẽ đại quân viễn chinh
không ở đây? Vậy tại sao Tề Thịnh còn muốn vào thành Bình Ninh làm gì?
Tôi còn đang suy nghĩ thì trong sân vang lên tiếng bước chân dồn dập,
thoáng cái đã đến hành lang, có người kính cẩn hỏi: “Xin hỏi Hoàng hậu
nương nương có trong phòng không?”.
Câu hỏi này thật chẳng có tí
trình độ nào cả! Tề Thịnh còn không cho phép tôi ra khỏi cửa viện này,
tôi không ở trong phòng thì ở trên nóc phòng chắc?
Tôi nhìn Tả Ý, ra hiệu cho cô ra mở cửa.
Bên ngoài là mấy tướng sĩ võ trang hạng nặng, người đi đầu mặc áo giáp
chỉnh tề nhưng phía trên áo có dấu vết của đao kiếm, một vài chỗ còn
dính cả máu. Anh ta cúi đầu xuống, chắp tay hành lễ với tôi, nói: “Bỉ
chức phụng mệnh Hoàng thượng đến bảo vệ nươ