
ta”.
Nói xong liền lăn ra ngủ như chết.
Khi tỉnh lại thì thấy mình ở bên một khe suối, trời đã sáng hẳn, tôi đưa
mắt nhìn cây cối rậm rạp, to lớn xung quanh, có vẻ đang ở sâu trong
rừng.
Dương Nghiêm đang ngồi bên đống lửa hơ nóng lương khô, thấy tôi tỉnh dậy liền đến gần, cảm khái: “Người thật tàn nhẫn với bản thân
mình, cứ nhất định phải qua khỏi cửa khẩu Tĩnh Dương mới cho thần ra
tay. Nếu cứ theo ý thần mà ra tay ngay khi qua sông Uyển Giang thì người đã đỡ phải chịu tội mấy ngày”.
Tôi chẳng để ý đến lời nói của anh ta, chống người đứng dậy đến bên khe suối rửa mặt.
Dương Nghiêm lại đi theo sau, ngồi xổm bên cạnh mà tiếp tục ca cẩm: “Thần
nghĩ mãi vẫn không hiểu, Cửu ca cũng đã truyền tin về nói Tề Thịnh bị
trúng độc, thế sao người còn nghe lời bà già Lâm thị kia mà đến Bắc Mạc
làm gì? Ở lại Thịnh Đô chờ làm thái hậu có tốt hơn không! Người đi như
vậy chẳng phải đã dọn chỗ cho Thái hoàng thái hậu sao? Lỡ bà ta nảy ra ý định gì thì người làm sao mà ứng phó kịp”.
Tôi không đồng ý với
suy nghĩ đó, Thịnh Đô đã bị Trương Phóng khống chế, Thái hoàng thái hậu
có làm gì cũng chẳng thể thay đổi được thế cục, chính chỗ Tề Thịnh mới
là quan trọng nhất.
Tôi dùng tay áo lau qua mặt rồi rút từ trong túi ra một cái lọ sứ nhỏ, hỏi anh ta: “Biết đây là cái gì không? “.
Dương Nghiêm cầm lấy quan sát kỹ, còn mở nắp ra ngửi, hỏi: “Thuốc giải?”.
Tôi gật đầu: “Nếu ta không đích thân đi một chuyến, lỡ có người mang lọ thuốc này đến cho Tề Thịnh thì làm thế nào?”.
Nói xong, tôi lấy lại cái lọ sứ trong tay anh ta, dốc miệng đổ xuống đất.
“Ý!?”, Dương Nghiêm vội dùng tay chặn lấy miệng lọ, hết sức kinh ngạc nhìn tôi, hỏi: “Người đã nghĩ kỹ chưa?”.
Nghĩ kỹ chưa?
Tôi nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn kiên quyết đổ hơn nửa chỗ
thuốc giải xuống dòng nước. Những viên thuốc đen nhánh bị nước cuốn đi
thật xa, nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Đến giờ phút này thì
quan hệ giữa tôi Tề Thịnh đã trở thành anh sống thì tôi chết, chẳng còn
tình cảm hay yêu thương gì nữa, dù sao mấy thứ đó cũng đâu thể ăn thay
cơm!
Dương Nghiêm im lặng hồi lâu, sau đó mới nói bằng giọng yếu ớt: “Trương Bồng Bồng, người thật độc ác”.
Tâm trạng của tôi bỗng trở nên rất tệ, thẫn thờ nhìn dòng nước, đáp lại, “Đa tạ, quá khen rồi”.
Dương Nghiêm nghẹn họng, mở to mắt nhìn tôi.
Tôi cảm thấy lúc này thực sự không nên đa sầu đa cảm, liền đưa tay đỡ lưng, lê đôi chân bị thương trở về bên đống lửa, cầm lương khô lên ăn.
Dương Nghiêm thở dài, hỏi tôi: “Tiếp sau đây nên làm gì?”.
Tôi lắc đầu: “Trước tiên ngươi mang ta đi trốn vài ngày, đợi phản ứng của
đại quân trên Bắc Mạc đã. Nếu đại quân lặng lẽ rút dần về Nam Hạ thì có
thể khẳng định Tề Thịnh đã không qua được rồi. Lúc đó chúng ta sẽ liên
hệ ngay với người của Trương gia để họ hộ tống ta vào trong quân. Ta sẽ
đưa hài cốt Tề Thịnh về Thịnh Đô, đến lúc đó dù là Thái hoàng thái hậu
cũng chẳng có cách nào mà gây khó dễ cho ta nữa. Còn nếu như trong quân
không có động tĩnh gì hoặc lại tiếp tục đánh lên phương bắc...”.
“Vậy thì làm thế nào?”, Dương Nghiêm hỏi.
Tôi cười: “Điều đó chứng tỏ Tề Thịnh chưa chết, hai chúng ta phải bỏ chạy thôi”.
Lúc này thì Dương Nghiêm chính thức ngây ra, một lúc lâu sau mới đứng dậy, nói: “Sao người không nói sớm!?”.
Miệng còn ngậm nửa miếng bánh, tôi nghiêng đầu hỏi anh ta: “Có vấn đề gì à?”.
Sắc mặt Dương Nghiêm đột nhiên trở nên thiếu tự nhiên, đưa tay gãi đầu, có
phần ngượng ngùng nói: “Sớm biết vậy thì thần đã mang thêm ít bạc rồi.
Bỏ trốn cũng cần tiền mà, nếu không làm sao có thể trốn xa được!”.
Nghe anh ta nói vậy, miếng bánh trong họng tôi đột nhiên mắc trong họng,
thiếu mỗi nước nghẹn chết để đi gặp Diêm Vương nữa thôi.
Dương
Nghiêm vội vàng vỗ lưng cho tôi, liên tục hỏi: “Có cần nước không? Có
cần nước không? Ở đây không có trà, dùng nước sông có được không?”.
Tôi ho sặc sụa, nước mắt nước mũi đầy mặt, gạt tay anh ta ra rồi ngẩng đầu
nhìn lên, oán hận nói: “Làm gì mà ghi hận lâu thế? Ngươi từ trước đến
giờ đều là là nữ giả nam đúng không?”.
Dương Nghiêm ngồi xổm đối diện với tôi, nhìn tôi một lát, cuối cùng không nén được mà bật cười to.
Tiếng cười thoải mái lan đi thật xa, thậm chí còn khiến chim chóc gần đỉnh
núi cũng giật mình hoảng hốt. Tôi sợ hãi nhào tới bịt miệng anh ta lại,
mắng khẽ: “Ngươi muốn chết à? Bị người khác phát hiện ra thì hay rồi!”.
Dương Nghiêm hạ thấp giọng cười mãi một lúc lâu rồi mới dừng lại, đẩy tay tôi ra: “Không sao, thần đã cắt đuôi truy binh xa lắm rồi, không ai có thể
bắt được chúng ta đâu”.
Anh ta nói với vẻ vô cùng tự tin, còn tôi thì thấy bán tín bán nghi. Con người Dương Nghiêm trước giờ đều không
đáng tin chút nào.
Sáng tinh mơ hôm sau, trời đột nhiên đổ tuyết. Dương Nghiêm vui vẻ nói: “Trận tuyết này thật tốt, vừa vặn có thể xoá
sạch dấu vết của chúng ta. Người của Tề Thịnh mà tìm ra chúng ta thì
đúng là thần rồi!”.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, bèn hỏi
Dương Nghiêm có thể tìm được một gia đình thợ săn nào sống ở gần đây để
xin một bát canh nóng uống không.
Dương