
Nghiêm vỗ ngực nói không
vấn đề gì, kết quả là dẫn tôi đi lòng vòng trong núi mất mấy ngày mà vẫn chẳng tìm được một bóng người nào cả.
Tôi vô cùng bất đắc dĩ,
đành phải từ bỏ hy vọng xa vời là được uống bát canh nóng, bảo Dương
Nghiêm đưa tôi ra khỏi núi. Đã cắt đuôi được đám truy binh thì phải
nhanh chóng đến Tịnh Dương, thế mới dễ dàng nghe ngóng tin tức của đại
quân đang ở phương bắc.
Dương Nghiêm gật đầu, lại khoác lên mình dáng vẻ nghiêm túc dẫn tôi đi hai ngày trong núi, chẳng những không tìm được đường ra mà còn lạc luôn.
Tôi tức giận hỏi: “Không phải là ngươi nói ngươi từ nhỏ lớn lên trong núi sao? Nhắm mắt cũng không đi sai đường cơ mà? Hả?”.
Dương Nghiêm lúng túng, cười khan: “Thần chỉ nói tới núi ở bên ngoài thành Thái Hưng thôi mà!".
Thái Hưng cách nơi đây cũng phải vài nghìn dặm chứ chả ít! Núi này và núi ở đó giống nhau được à?
Tôi bực đến nỗi phổi cũng đau, sau khi ra sức đá mấy cái vào chân anh ta thì ngồi trên đất thở hổn hển.
Dương Nghiêm phủi tuyết trên người, an ủi tôi: “Lạc đường cũng có cái hay.
Chúng ta còn chẳng biết mình đang ở đâu truy binh lại càng không thể
biết được”.
Việc đã đến nước này tôi cũng chỉ có thể dối mình dối người mà an ủi bản thân mà thôi. Có điều sự thực đã nhanh chóng chứng
minh, Dương Nghiêm không những là người không đáng tin, mà đến cả lời
nói cũng chỉ có thể nghe cho vui tai thôi.
Hoàng hôn ngay sau ngày anh ta nói câu này thì lính của Tề Thịnh đã đuổi đến nơi.
Lúc đó tôi đang ngồi dưới gốc cây đếm số lượng bánh thịt trong túi, Dương
Nghiêm đang đứng trên ngọn cây nhìn ra xa bỗng nhảy xuống, nét mặt căng
thẳng ngồi trước mặt tôi nói khẽ: “Bây giờ thần có ba điều muốn nói với
người”.
Thấy thái độ của anh ta nghiêm trọng như thế, tôi không nhìn mấy cái bánh nữa mà dời ánh mắt chăm chú lên mặt anh ta.
“Thứ nhất truy binh đã đuổi đến rồi.”
Tôi giật mình, cái bánh cầm trong tay rơi xuống đất.
“Thứ hai, người dẫn đầu hình như là Tề Thịnh.”
“Bộp” một tiếng, bọc hành lý trên tay kia cũng rơi xuống tuyết.
Dương Nghiêm cúi đầu nhìn xuống, nói với vẻ rất khó khăn: “Thứ ba, thần định sẽ chạy trốn một mình”.
Nghe vậy tôi nhảy dựng lên, lao vào bóp cổ anh ta, chửi: “Dương Nghiêm! Ngươi là đồ chết tiệt!”.
Dương Nghiêm không hề kháng cự, chỉ hạ giọng nói nhanh: “Tề Thịnh lần này đem theo toàn cao thủ, nếu thần mang theo người chắc chắn chạy không thoát. Hơn nữa, nếu Tề Thịnh vô sự thì Cửu ca nhất định đã có chuyện, thần
phải đi cứu Cửu ca. Người hãy bỏ tay ra đi, họ đã đến chân núi rồi,
chẳng mấy chốc sẽ lên tới đây thôi”.
Tính mạng ông đây so với
tính mạng Cửu ca nhà ngươi nhỏ nhặt không đáng kể thế cơ à! Tôi càng
phẫn nộ hơn. Ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa, chết thì tất cả cùng chết! Tôi nghiến răng, nhảy lên điên cuồng xé áo Dương Nghiêm.
Ta không tin Tề Thịnh biết chuyện ngươi cắm sừng anh ta mà còn có thể
tha thứ cho cả nhà ngươi!
Dương Nghiêm ngây ra một lát mới giật mình phản ứng lại, vội ghìm tay tôi, bực tức nói: “Người làm gì thế?”.
Tôi cười lạnh, cúi đầu cắn mạnh vào cổ anh ta.
Người anh ta cứng lại nhưng không đẩy tôi ra.
“Thần đã cố gắng hết sức rồi”, anh ta hít sâu một hơi, nói tiếp: “Bọn họ đã
sắp đuổi đến nơi, thần đã đi vòng vèo bốn ngày đường mà vẫn không cắt
đuôi được, giờ họ đã bao vây chúng ta rồi, thần thực sự không có cách
nào cả”.
Tôi từ từ nhả ra, đứng dậy nhìn anh ta.
Yết hầu
anh ta chuyển động, nói một cách khó khăn: “Thần thực sự muốn mang người bỏ trốn nhưng thần không làm được. Tề Thịnh đã đích thân đi tìm người,
chứng tỏ anh ta rất coi trọng người, chỉ cần người một mực nói là bị
thần ép buộc thì dù Tề Thịnh có bắt người về cũng không làm hại đến tính mạng của người đâu. Cửu ca lúc này chẳng biết sống chết thế nào, thần
phải đi tìm huynh ấy”.
Dương Nghiêm giơ cao cánh tay, tôi chỉ cảm thấy gáy đau dữ dội, trước mắt tối sầm lại rồi không còn biết gì nữa.
Khi tỉnh lại tôi thấy mình đang nằm trên một cái giường hành quân thấp nhỏ
trong lều, cách đó không xa, mấy ngọn nến thấp phóng to bóng Tề Thịnh
lên tấm vải bạt, có phần hơi mờ ảo.
Tôi nhìn về phía anh ta, cân
nhắc xem tính mạng và tự tôn cái nào quan trọng hơn, sau đó bật cười,
phát hiện ra rằng, chuyện này đối với tôi không thể xem là một vấn đề,
bởi vì sự lựa chọn của tôi mỗi lần đều là tính mạng.
Tề Thịnh nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên điềm tĩnh nhìn tôi.
Tôi cũng lặng lẽ nhìn trả lại, mặc dù vẻ mặt vẫn bình thản như thường,
nhưng ruột gan bên trong thì rối rắm sắp kết thành một bó hoa mẫu đơn
luôn rồi.
Rốt cuộc tôi nên bổ nhào vào ngực Tề Thịnh khóc lóc một trận, cảm ơn ông trời vì đã để anh ta sống, hay là đau khổ căm phẫn chỉ vào anh ta mà chửi mắng một trận, rõ ràng anh không sao, vậy mà còn bảo ta vượt nhìn dặm xa xôi tới Bắc Mạc, anh chơi ta sao?
Hay là cứ
thẳng thắn đóng vai lưu manh. Đúng vậy, ông đây đúng là muốn lật đổ anh, tự mình lên ngôi thái hậu. Anh thích làm gì thì làm, dù sao ông cũng
chẳng sợ gì nữa rồi.
Hai chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy hồi lâu,
cuối cùng Tề Thịnh thở dài một tiếng r