XtGem Forum catalog
Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324421

Bình chọn: 9.5.00/10/442 lượt.

au, lúc này,

hắn muốn nàng thích ứng hắn.

Bạch Mạn Điệp chậm rãi tách hai chân ra, tùy ý cho

ngón tay tà ác của hắn ra vào nơi riêng tư của nàng, tim nàng bắt đầu gia tốc,

thanh âm yêu kiều bất lực từ trong miệng phát ra.

Hắn chuyển động càng lúc càng nhanh, mang theo nhiều

mật nước.

“Không được, không… muội…” Nàng đang sợ, cơ thể dường

như không còn khống chế được.

“Thích ta không?” Giọng hắn khàn khàn hỏi.

Bạch Mạn Điệp vô thức trả lời, “Thích.”

“Đừng sợ, giao nàng cho ta, được không?” Tay hắn không

ngừng cử động, khiến cho Bạch Mạn Điệp bất lực nức nở.

Nàng rên rỉ vài tiếng, một câu “Được.” từ trong miệng

phát ra.

Đông Phương Vũ cười nhẹ, rút tay ra, quỳ ở hai bên

chân nàng.

Hắn thế nào lại nhìn chằm chằm chỗ mẫn cảm của nàng,

Bạch Mạn Điệp hai tay che mặt, xấu hổ không dám nhìn hắn, tiểu tả gia du,

“Không được nhìn.” Mách cỡ chết người ta a.

“Nàng là của ta.” Hắn bá đạo bỏ tay nàng ra, bức nàng

nhìn hắn.

Hán dán người lên hai chân nàng, khẽ cắn, mút vào.

Bạch Mạn Điệp nhanh chóng đẩy hắn ra, “Không được, chỗ

đó, không được.”

Chất dịch ẩm liên tục chảy ra, hắn biết, nàng là vì

hắn chuẩn bị.

Dùng tay thay môi, không ngừng tiến vào cơ thể nàng,

rất nhanh, đưa nàng lên đỉnh điểm hoa mỹ.

Nàng liên tục thở dốc, thấp giọng rên rỉ.

Đông Phương Vũ cởi ra trường khố, đưa cơ thể nóng hực

dán lên người nàng, ôn nhu dỗ dành, “Có thể sẽ đau một chút, rất nhanh sẽ qua

thôi.”

“Không sợ.” Nàng biết rất rõ, để chiều ý nàng, hắn đã

nhẫn rất cực khổ.

Động thân một cái, hắn tiến vào trong cơ thể nàng.

“A…” Bạch Mạn Điệp kêu lên một tiếng, cố nén đau đớn.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng đau đớn vẫn là

khó tránh khỏi. Nghe thấy nàng kêu lên, hắn cố kìm chế dục vọng, lẳng lặng đợi

cơn đau của nàng qua đi.

Bạch Mạn Điệp hai chân bám trên lưng hắn, thì thào nói

nhỏ, “Có thể rồi.” Nàng biết hắn thương tiếc nàng, không muốn hắn nhẫn đến quá

mức đau khổ.

Giống như được thê tử chăm sóc, hắn thật sự có số tam

sinh hữu hạnh a.

Được nàng cho phép, hắn bắt đầu mãnh liệt hữu lực vận

động, xuất ra một làn sóng tình cảm mãnh liệt.

Dưới sự va chạm nhiệt tình của hắn, đường cong trên

người nàng bắt đầu nghênh hợp. Mồ hôi đổ ra, tứ chi giao triền, không một khe

hở.

“Muội yêu huynh.” Nàng mất đi ý thức, hoàn toàn sa vào

ái tình. Không quên nói với hắn, nàng yêu hắn.

“Ta cũng yêu nàng.” Đúng vậy, hắn chính là yêu nàng

rất sâu đậm.

Nàng nhiệt tình đáp lại, càng kích thích tình cảm mãnh

liệt trong người hắn. Hắn tựa như dã thú, bị dục vọng che khuất toàn bộ lý trí.

Hắn chiều lòng nàng, cũng thỏa mãn bản thân mình. Dùng

hết toàn bộ tinh lực, đưa nàng lên tận trên mây.

Tương kiến hưu ngôn hữu lệ châu, tửu lan trọng đách tự

hoan ngu, phượng bình uyên chẩm túc kim phô. Lan xạ tế hương văn suyễn tức, khỉ

la tiêm lũ kiến cơ phu, thử thì hoàn hận bạc tình vô? (3)

(3) Đây là hai câu cuối

trong bài thơ Hoán Khê Sa (浣溪沙) của Âu Dương

Quýnh (欧阳炯).

Hai người xa nhau lâu

ngày, khi gặp lại. Nữ tử không nói không rằng, chỉ biết lệ rơi giàn giụa. Nam

tử chính là phải biết cách dỗ nữ tử từ khốc thành cười. (“Tương kiến hưu ngôn

hữu lệ châu, tửu lan trọng đách tự hoan ngu”). Trong cảnh phượng bình (bình

phong vẽ hình phượng hoàng), uyên chẩm (gối uyên ương), kim phô (giường vàng xa

hoa), hai người có thể cùng nhau ôn lại giấc mộng uyên ương. (“Phượng bình uyên

chẩm túc kim phô”)

“Lan xạ tế hương văn

suyễn tức”: Trong đó “lan xạ suyễn tức”: mùi hương toát ra từ trong miệng của

giai nhân, “văn”: nghe thấy. Trong lúc kích tình mãnh liệt, mỹ nhân thở dốc

khiến hai bên má phun ra “tế hương” (hương thơm), điều này có thể khiêu khích

dục vọng của nam tử. Một mặt cảm thụ “tế hương”, một mặt nghe thấy âm thanh

giai nhân phát ra, còn có “khỉ la tiêm lũ kiến cơ phu” (Khỉ la: Một loại vải tơ

tằm có thể nhìn xuyên thấu bên trong). “kiến”: thấy, “cơ phu”: da thịt. Sách,

hương, vị tất cả đều hội đủ. Lúc này hỏi, “thử thì hoàn hận bạc tình vô” (bây

giờ còn hận kẻ bạc tình không), còn ngại ái tình chưa đủ sâu đậm, chưa đủ điên

cuồng?

Nguyên tác:

浣溪沙

落絮残莺半日天,玉柔花醉只思眠,惹窗映竹满炉烟。

独掩画屏愁不语,斜欹瑶枕髻鬟偏,此时心在阿谁边?

天碧罗衣拂地垂,美人初著更相宜,宛风如舞透香肌。

独坐含嚬吹凤竹,园中缓步折花枝,有情无力泥人时。

相见休言有泪珠,酒阑重得叙欢娱,凤屏鸳枕宿金铺。

兰麝细香闻喘息,绮罗纤缕见肌肤,此时还恨薄情无。

Phiên âm:

Hoán khê sa

Lạc nhứ tàn oanh bán

nhật thiên, ngọc nhu hoa túy chích tư miên, nha song ánh trúc mãn lô yên.

Độc yểm họa bình sầu bất

ngữ, tà y dao chẩm kế hoàn thiên, thử thì tâm tại a thùy biên?

Thiên bích la y phất địa

thùy, mỹ nhân sơ trứ canh tương nghi, uyển phong như vũ thấu hương cơ.

Độc tọa hàm tần xuy

phượng trúc, viên trung hoãn bộ chiết hoa chi, hữu tình vô lực nê nhân thì.

Tương kiến hưu ngôn hữu

lệ châu, tửu lan trọng đách tự hoan ngu, phượng bình uyên chẩm túc kim phô.

Lan xạ tế hương văn

suyễn tức, khỉ la tiêm lũ kiến cơ phu, thử thì hoàn hận bạc tình vô.

Hai thân thể chặt chẽ giao hợp, khiến hai trái tim

càng xích lại gần nhau.

Trong phòng tràn ngập hương vị ái muội, Đông Phương Vũ

thỏa mãn ôm lấy Bạch Mạn Điệp đang nằm cạnh bên.

“Có mệt hay không?”