
người họ ở cạnh bên nhau, công
tử cư nhiên lại có thể nhẹ nhàng buông tay. Trải qua chuyện này, công tử hắn
thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Phương Chấn Hiên cúi đầu, mười ngón tay thon dài xoa
xoa một chỗ, động tác thập phần ưu nhã, “Khi nào ngươi có nữ nhân mình yêu
thương, tự nhiên sẽ hiểu.”
Quên đi, thấy công tử vì yêu mà đau khổ thế này, hắn tự
biết không yêu là tốt nhất.
“Vậy công tử tính sao bây giờ? Cả đời không thú thê?”
Muốn dõi theo Bạch cô nương cả đời, có thể a?
“Có gì không được?” Phương Chấn Hiên ngẩng đầu, đôi
mắt mang theo ý cười nhìn hắn.
“Nhưng mà… nhưng mà…”
Công tử thay đổi rồi, thay đổi rất lớn a.
Phương Chấn Hiên chậm rãi đứng lên, “Đến phòng luyện
công.”
“A?”
Phương Chấn Hiên vừa đi tới cửa, quay đầu liếc hắn một
cái, “Làm sao vậy?”
“Công tử không phải phế võ công rồi sao?” Do dự hồi
lâu, Phương Hãn mới dám mở miệng.
“Đúng.” Phương Chấn Hiên cười, “Có thể, ngươi đánh
không lại ta.”
“…?”
Phương Chấn Hiên không nói gì thêm, nhún nhún vai,
“Luyện lại là được, huống chi ta chỉ là đánh tan nội lực, muốn luyện lại cũng
rất nhanh.” Hắn không phải quá thành thật, lúc đó bất đắc dĩ phải phế võ công,
thế nhưng cũng phải có chút tiểu xảo.
Ách, thật sự là đã có dự tính cả rồi.
“Công tử, tại sao hôm nay tâm tình lại tốt như vậy?”
Từ khi công tử gặp chuyện tới nay, chưa từng thấy công tử cười.
Phương Chấn Hiên cười nhạt, “Chỉ có khi ta vui vẻ mà
sống, Ngâm Ngâm mới không thấy ân hận.”
Lại là vì nàng, công tử a, người không phải si tình
đến ngu ngốc chứ? Vì một nữ nhân hi sinh đến mức này, đáng giá sao?
“Chấn Hiên, con tới đúng lúc lắm.” Còn chưa kịp tới
phòng luyện công, Phương Kình đã tới trước mặt.
“Cha.” Phương Chấn Hiên nở một nụ cười yếu ớt, tâm
tình thoạt nhìn không tệ.
Phương Kình mãn nguyện gật đầu, lẽ nào nhi tử biết
Bạch cô nương sẽ gả cho nó, nên mới cao hứng đến vậy. “Con muốn đi đâu?”
“Luyện công.” Phương Chấn Hiên trả lời một câu đơn
giản. Trải qua chuyện này, hắn biết cha cũng rất quan tâm hắn. Thái độ đối với
Phương lão gia cũng tốt hơn nhiều.
“Tốt.” Phương Kình thiếu chút nữa quỳ xuống đất đa tạ
lão Thiên, con của hắn rốt cuộc cũng trở lại rồi.
“Con đi.”
“Đúng rồi, con muốn khi nào thú Ngâm Ngâm vào cửa.”
“Cái gì?” Phương Chấn Hiên kinh hãi nhìn phụ thân,
“Con lúc nào nói muốn thú nàng?”
“Là con nói mà, Ngâm Ngâm đã chấp nhận rồi.”
“Con…” chỉ muốn bức nàng bỏ đi thôi mà.
“Nàng đi rồi.”
“Ta biết, Ngâm Ngâm có việc phải làm, đã nói với ta
rồi.”
“…” Xong rồi, nữ nhân ngốc nghếch kia thực sự muốn gả,
nàng nhất định hận chết hắn thừa nước đục thả câu.
*
Đây chính là kinh thành trong truyền thuyết? Là nơi ở
của hoàng đế a? Quả nhiên không phải phồn hoa tầm thường. Có thể thấy thủ đô ở cổ
đại, không uổng công nàng một hồi xuyên không. Không biết hoàng cung là có cái
dạng gì, hôm nào phải đi xem. Được rồi, lão công nàng hiện tại là công nhân
viên chính phủ cao cấp, là cận vệ cho tổng thống, chức vụ đúng là cao a. Mượn
danh hắn, nàng hẳn có thể vào hoàng cung tham quan chứ.
Coi như xong rồi, nàng là tìm lão công để ly hôn,
không phải để hưởng tuần trăng mật. Nếu như nàng đủ bản lĩnh, tuyệt đối không
thể cùng hắn còn chút quan hệ nào nữa.
Thật lòng muốn gặp hắn, rồi lại không dám gặp hắn, lẽ
nào duyên phận của hai người trước nay thật sự nhạt như vậy sao?
Nếu vô duyên, tại sao còn để cả hai gặp gỡ?
“Xem bói, xem bói, cô nương, xem bói không?” Bạch Mạn
Điệp đang miên man suy nghĩ, đột nhiên bị cắt đứt. Nàng quay đầu, thấy có người
đang hạ quẻ. Người xem bói chính là một lão nhân, râu tóc bạc trắng, không thể
đoán được tuổi tác.
“Xem một quẻ.” Nàng thản nhiên ngồi xuống, trên mặt
không một chút biểu tình.
Lão nhân liếc nàng một cái, lách đầu thở dài, “Ai, hỏi
thế nhân tình là vật gì.”
“Tiên sinh, ngài…” Bạch Mạn Điệp tròn mắt, ông ấy
biết? Không phải linh vậy chứ?
Lão nhân không trả lời, vuốt vuốt râu, lại cười nói,
“Cô nương, hỏi nhân duyên có phải không?”
Bạch Mạn Điệp gật đầu, không nói gì.
Lão nhân chậm rãi giương mắt, “Cô nương, hà tất dồn mình
vào chân tường chứ?”
Bạch Mạn Điệp nhíu mi, không hiểu rõ nhìn hắn, “Nói
vậy nghĩa là gì?”
Lão nhân ý tứ sâu xa nhìn nàng, “Hà tất miễn cưỡng như
vậy, dồn bản thân vào chân tường, cũng dồn hai nam nhân yêu cô vào chân tường.”
Bạch Mạn Điệp đối với lão nhân càng thêm kính trọng,
“Thỉnh tiên sinh chỉ điểm.”
“Cứ thuận theo tự nhiên đi, cô nương có phải đang dự
định làm việc gì đó không. Ta khuyên cô nương khoan hẳn làm, cho bản thân mình
một lối thoát.”
“Tiên sinh, chuyện tới nước này, ta còn có thể làm thế
nào nữa?”
Lão tiên sinh chậm rãi hỏi nàng, “Cô nương, cô đã từng
chân chính cảm thụ ái tình chưa?”
“Ái tình?” Nàng đã biết cái gì là ái tình rồi, không
phải sao?
Lão tiên sinh khẽ gật đầu, “Cô nương, phải dùng tâm.”
“Dùng tâm?” Bạch Mạn Điệp thì thào, vị tiên sinh này
dường như đã nói rõ ra, nhưng trong đó vẫn còn ẩn chứa vô số huyền cơ. Ái tình,
dùng tâm, dùng tâm để cảm thụ ái tình?
Bạch Mạn Điệp hai mắt sáng lên, “Tiên sinh, ta đã
hiểu