Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325092

Bình chọn: 7.00/10/509 lượt.

m hoàng thượng là một minh quân hiếm thấy, hắn cũng sẽ đi bảo hộ. Thế nhưng,

Tiểu Điệp của hắn mất tích… Tứ vương gia tàn bạo, nếu nắm được thiên hạ, hậu

quả khó lường. Tư tình nhi nữ, thiên hạ sinh linh, rốt cuộc nên chọn cái nào?

Hắn không phải thánh nhân, rất muốn chọn tư tình nhi nữ, thế nhưng…

“Lên đường.” Đông Phương Vũ đứng lên.

“Như vậy đi sao?” Lão huynh này không phải quá sốt ruột

chứ? Muốn mệt chết hắn à?

“Đừng nhiều lời vô ích.” Xong chuyện của hoàng thượng,

hắn còn phải đi tìm lão bà.

“Đệ muội đâu?” Vô Ảnh tiểu thư trong truyền thuyết sao

lại không thấy đâu cả? Mang theo nàng đảm bảo tuyệt đối an toàn.

“Mất tích rồi.”

Hả, mất tích? Sao lại mất tích?

“Đại cô gia, ngài đi nhanh đi. Tiểu thư chúng ta nổi

danh trượng nghĩa, sẽ không trách ngài.” Lưu Ly dường như nhìn ra được điều

Đông Phương Vũ lo lắng.

Đông Phương Vũ khẽ gật đầu, không đáp lại.

Hàn Phi gãi gãi đầu, “Không hiểu.”

“Ngươi không cần phải hiểu, lát sau xuất phát.” Rất

phức tạp, nhất thời không thể nói rõ ra được.

“Ngọc Phượng đang ở Thiên Cơ các, ta đi tìm nàng.”

“Ngọc Phượng đưa ngươi tới.” Không cần nghĩ, chách

chắn rồi.

“Đương nhiên.”

Hành trình chính là bị Lương Ngọc Phượng làm lỡ.

Có lẽ là do ăn phải thứ gì dơ bẩn, trước khi xuất

phát, Lương Ngọc Phượng vội vàng bước vào nhà xí rồi ngồi đó không ra. Có người

nói là bị tả nghiêm trọng, cộng thêm toàn thân nổi đầy chấm đỏ, hô hấp lại kỳ

lạ bất thường.

Chấm đỏ kia xem chừng là bệnh truyền nhiễm, cả Thiên

Cơ các các chủ cũng nhiễm phải thứ bệnh này, không may, các chủ phu nhân Độc

Nương Tử cùng nha hoàn Tiểu Sai đã sớm tới Tuyệt Tình Cư làm khách, nghe nói

trong vòng năm ba ngày sẽ không trở về. Người của Thiên Cơ các đã tới thỉnh vô

số lần, mỗi lần đều bị Lãnh phu nhân công kích, lần cuối cùng, đích thân Tuyệt

Tình Kiếm Khách đeo kiếm ra gác ở trước cử, ai tới quấy rầy thê nhi hắn nghỉ

ngơi hắn đều sẽ giết không tha. Không cần vàng cũng được Tuyệt Tình Kiếm Khách

đích thân phục vụ, thực sự là có lời a. Thế nhưng… ai lại dám bước thêm bước

nào vào Tuyệt Tình Cư nữa, bởi bọn họ biết không hưởng nổi phục vụ của hắn.

Đi tả suốt một ngày một đêm, cơ thể Lương Ngọc Phượng

đã muốn mất hết nước, thế nhưng vị đại sư huynh vô nhân tính kia lại kiên quyết

kéo nàng đi. Thậm chí còn hung ác bảo rằng nàng không đi, hắn đi.

Lương Ngọc Phượng vì bất đắc dĩ, chỉ có thể lôi thân

thể mềm nhũn cùng bọn họ khởi hành. Lương Ngọc Phượng ngồi trên bảo mã của

mình, toàn thân khom xuống, vẻ mặt cầu xin suốt dọc đường Thương Mang trấn, thế

là đã thảm nay còn thảm hơn.

Vốn dĩ Hàn Phi kiên quyết muốn đỡ nàng, thế nhưng bị

nàng cự tuyệt, trên người nàng nổi đầy chấm đỏ, đến giờ còn không tra rõ nguyên

nhân. Nàng rất sợ là bệnh truyền nhiễm nên không cho Hàn Phi chạm vào nàng.

“Cần thận a.” Một người qua đường hét to, Lương Ngọc

Phương bất giác giật nảy mình, ngẩng đầu lên thì thấy một chậu hoa từ trên trời

rơi xuống, mà đích đáp chính là đỉnh đầu của nàng. Lấy võ công của mình, muốn né

tránh rất dễ, nhưng hiện tại, nàng toàn thân vô lực, bước đi còn không vững,

làm sao có khả năng né tránh? Chỉ có thể ngơ ngác chờ chậu hoa hạ cánh.

Mắt thấy chậu hoa sắp rơi xuống đỉnh đầu nàng, toàn

thân nhẹ bổng, toàn bộ người đã bị Đông Phương Vũ ôm lấy. Lương Ngọc Phượng

nhìn hắn một cái, thở phào nhẹ nhõm, tạm thời vẫn đang tựa trên người hắn dưỡng

thần. Nàng đã suy yếu, lại bị chậu hoa hù dọa, giờ chỉ còn lại nửa cái mạng.

Đông Phương Vũ nhẹ nhàng ôm lấy lưng của nàng, không

nói một câu an ủi. Hắn tuy rằng đối với tiểu sư muội nghiêm khách, nhưng cũng

quan tâm, nha đầu kia đã bị dọa đến phát sợ.

“Ngươi làm cái gì vậy.” Lương Ngọc Phượng nhảy khỏi

vòng tay Đông Phương Vũ, trừng đôi mắt đẹp lên cánh cửa sổ đang mở toan, chửi

cái tên chết tiệt nào đã sơ ý làm chậu hoa rơi xuống.

“Xin lỗi cô nương, ta sai rồi.”

Từ trong một cánh cửa sổ nhỏ của một khách điếm bình

dân, một đôi phượng mâu đang nhìn chăm chú vào những gì đang diễn ra. Sóng mắt

lưu chuyển, hết sức nén giận.

“Ba” một tiếng đóng cửa sổ lại, có người cắn răng nói,

“Con mẹ nó, bản cô nương mới mất tích một chút thôi đã lập tức đi tìm niềm vui

mới, xem như huynh lợi hại.” Người kia đương nhiên chính là Bạch Mạn Điệp.

Có đôi khi, chỉ thấy chút sự tình cũng rất dễ khiến

người ta hiểu lầm. Ví dụ như… thấy mỹ nữ tựa vào lòng một người nào đó, nhưng

sự tình thực sự lại không rõ đầu đuôi.

Vào một ngày nào đó (nàng cũng không biết mình đã ngủ

bao lâu, chỉ thấy đói bụng, đầu lại mê mang, chí ít cũng đã ba ngày), nàng bị

một… không phải… là một quái nhân hạ mê dược, tỉnh lại đã thấy ở chỗ này rồi.

Bởi vì trong phòng không có ai, nàng không biết đây là đâu, cũng không biết ai

đã cứu nàng. Nghe thấy bên ngoài khá ồn ào, nàng đẩy cửa sổ ra. Cửa sổ vừa mở,

đã thấy lão công nàng ôm một nữ nhân khác, nữ nhân kia thậm chí còn tựa đầu

trên vai hắn, thân thiết nói không nên lời. Hai người là phu thê, cũng chưa

từng thân thiết đến như vậy. Nữ nhân kia là ai a? Sao lại chiếm dụng quyền lợi

của nàng?

Nàng vì


Polaroid