XtGem Forum catalog
Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325722

Bình chọn: 8.00/10/572 lượt.

chìa tay, thanh âm ôn hòa: “Vịn

vào ta đi.”

Cũng không chờ nàng mở miệng, nhẹ nhàng cầm tay nàng, đem nàng kéo lên.

“Cô nương là đệ tử của sơn chủ?” Kẻ nọ lại coi Đàm Xuyên như không khí, thản

nhiên bắt chuyện với Thúy Nha.

“Ta… Ta chỉ là tạp dịch phía ngoài…” Thúy Nha lắp ba lắp bắp, cuống quít xua

tay.

Hắn ta cũng chẳng bận tâm, ngược lại cười càng thêm ôn nhu: “Ta cũng chỉ là

một đào kép. Ta tên Hồ Thập Cửu, cô nương tên gì?”

Đứa nhỏ Thúy Nha kia xem chừng đã đơ cả người rồi, chân bước liêu xiêu, như

đang đi trên mây, thấy thế Đàm Xuyên âm thầm lắc đầu.

Cánh tay đột nhiên được ai đỡ lấy, Tả Tử Thần ở phía sau thấp giọng nói: “Cẩn

thận một chút, đừng đi gần như vậy.” Đàm Xuyên lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn

hắn, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Tử Thần đại nhân…”

Hắn hôm nay tinh thần không tệ, vẻ tiều tụy mấy ngày trước đều biến mất hoàn

toàn, trên mặt lộ ý cười, nói khẽ: “Mắt sưng cả lên rồi, ngủ không ngon

sao?”

Nàng lúng túng xoa xoa: “Là do quá hưng phấn ấy… Tiểu nhân chưa từng thấy qua

cảnh náo nhiệt đến vậy.”

Tả Tử Thần bỗng nhiên giơ tay, sờ sờ đầu nàng, Đàm Xuyên còn chưa kịp lộ ra

vẻ mặt kinh ngạc, chính hắn đã thấy kì quái trước, cúi đầu nhìn tay chính mình,

lẩm bẩm nói: “Kỳ quái… Ta chỉ cảm thấy cần phải làm như vậy… Xin lỗi.”

Đàm Xuyên vội cười cười, cũng không nói gì.

Tả Tử Thần chỉ trầm mặc phút chốc, đột nhiên hỏi: “Đàm Xuyên, ngươi vốn không

phải diện mạo này phải không?”

Nàng kinh sợ đứng cả tim, há hốc miệng nhìn hắn. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, giọng

nói cũng hời hợt: “Lại là ta cảm thấy chuyện nên là như vậy. Ta cảm giác đã từng

gặp ngươi, nhưng ngươi cũng chẳng phải là ngươi. Đàm Xuyên, ta chỉ không nhớ rõ,

chứ không phải kẻ ngu. Ngươi giấu diếm ta điều gì?”

Nàng khép miệng lại, chớp chớp mắt, quay đầu đi, cất giọng lạnh lùng: “Lời Tử

Thần đại nhân vừa nói, ta nghe không hiểu.”

Tả Tử Thần cũng không thèm để ý, đột nhiên bắt lấy cổ tay nàng, gắt gao siết

chặt, buộc nàng phải dừng bước lại.

Hắn hơi chau mày, mang theo một chút phân vân do dự, một chút đau khổ bi

thương, thấp giọng nói: “Ta cảm thấy, ngươi là người sẽ làm ta đau lòng.”

Tiếng ồn ào huyên náo chung quanh dường như biến mất, Đàm Xuyên không còn

nghe thấy gì, cổ họng nghèn nghẹn, bẵng đi hồi lâu, mới miễn cưỡng nói: “Ngài

suy nghĩ nhiều rồi… Ta chẳng biết gì cả.”

Hắn vẫn nắm cổ tay nàng, lúc đầu nắm thật chặt, rồi từ từ buông lỏng lực đạo,

trượt dần xuống dưới. Cuối cùng, hắn nở nụ cười : “Ta nhất định sẽ nhớ ra, Đàm

Xuyên, ngươi chờ xem. Trước khi ta nhớ ra hết thảy, ta sẽ không để ngươi rời

khỏi núi Hương Thủ.”

Trái tim nàng lại bắt đầu đập điên cuồng trong lồng ngực, cơ hồ đã không chịu

nổi, chớp mắt liền xoay người bỏ chạy, lớn tiếng nói: “Ta chỉ là một tạp

dịch!”

Không ai đáp lại nàng, Thúy Nha và Hồ Thập Cửu không biết đã biến đâu mất,

nơi nơi đều là bóng người, lại chẳng thấy họ đâu. Đàm Xuyên cố gắng đè nén tâm ý

hoảng loạn trong lòng, đầu óc trống rỗng tìm kiếm bóng hình hai người bọn họ

giữa biển người.

Bỗng nhiên lại thoáng thấy Phó Cửu Vân, hắn đang kéo tay một nữ đệ tử, cười

cười nói nói, đôi mắt lại chằm chằm nhìn hướng nàng. Thấy nàng nhìn qua đây, hắn

nháy nháy mắt trái, mặt vẫn đang cười, nhưng nàng lại cảm thấy rõ ràng hắn đang

không vui, cực kỳ không vui.

Quái đản, là ai vẫn đang nắm tay nữ đệ tử nhà người ta không buông? Hắn dựa

vào cái gì mà không vui?! Lòng dạ Đàm Xuyên rối như tơ vò, cảm thấy chính mình

thật giống một đứa ngốc hết thuốc chữa, thật sự không muốn đối mặt với đoạn tình

cảm bối rối hỗn loạn này, giả bộ như không chú ý, lẩn trốn vào đám người phía

sau.

Tới điện Thông Minh, sơn chủ cùng Long Vương bước vào khai tiệc, ăn uống linh đình, nói cười vui vẻ. Sơn chủ lần này từ bi dị thường, còn chấp thuận cho tám mươi tạp dịch vào điện chung vui, ngồi trong một góc, phát cho mỗi người một ít cơm trắng rượu thịt, chỉ cần không quá ầm ĩ, ai cũng không được phép đuổi bọn họ ra.

Đây đương nhiên là chuyện vui hiếm gặp, chỉ có điều…

Đàm Xuyên trợn mắt nhìn chằm chằm bàn tay thon dài đang đặt trên cổ tay mình, nó hiển nhiên không có nửa phần ý tứ muốn rời đi. Chủ nhân của cái tay kia trước mắt bao người, an nhàn ngồi bên cạnh nàng, hai mắt nhắm nghiền, mặt không đổi sắc.

“Tử Thần đại nhân, ” nàng ngoài cười nhưng trong không cười nhỏ giọng nhắc nhở, “Chỗ ngồi của đệ tử sơn chủ ở trên đài kia kìa.”

Tả Tử Thần rót một chén trà, ung dung nói: “Ta muốn ngồi chỗ này.”

Đàm Xuyên âm thầm cắn răng, quơ quơ bàn tay đang bị hắn cầm: “Ngài muốn ngồi chỗ này, tiểu nhân sao dám ý kiến? Nhưng mà cái tay này…”

“Ta muốn để ở đó.” Trả lời rất chi là lịch sự.

Nàng chào thua, đành phải vờ như chẳng có chuyện gì, bưng cơm lên ăn lấy ăn để, thiếu chút nữa nghẹn chết. Đám đệ tử và tạp dịch đều chỉ trỏ sau lưng, đối với việc nàng trêu chọc Phó Cửu Vân xong lại quay sang làm khổ Tả Tử Thần cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Đằng xa kia, không thấy rõ vẻ mặt của Phó Cửu Vân, bên cạnh hắn lúc nào cũng có rất nhiều nữ nhân vây quanh, nói nói cười cười, cũng không thèm liếc mắt qua đ