The Soda Pop
Tâm Hữu Bất Cam

Tâm Hữu Bất Cam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326261

Bình chọn: 9.5.00/10/626 lượt.

con mà rời khỏi vòng tròn, nữ minh tinh này gả cũng không tính là

tốt, chí ít trong cái vòng tròn này là gả phải cho một người kém nhất,

chồng không phải con nhà quan cũng không phải con nhà giàu, chỉ là một

nhân viên kỹ thuật công trình bình thường.

Trước đây Trần Uyển Di từng khuyên cô ta, hiện

tại lại ước ao như cô ta, trong một tháng này, ả thường nghĩ, nếu như Tô Dần Chính là một người đàn ông phổ thông thì thật tốt, hắn có phải là

sẽ toàn tâm toàn ý với ả hay không?

Thế nhưng nghĩ vậy, Trần Uyển Di cũng phải tự

hỏi bản thân, nếu như Tô Dần Chính là một người đàn ông phổ thông, ả sẽ

yêu hắn sao?

Có một số việc không có biện pháp giả thiết, giống vậy ả không có biện pháp giả thiết mình không đi yêu Tô Dần Chính -

Hàn Tranh đặc biệt nghiên các loại bách khoa

toàn thư mang thai, để giải áp lực cho Chu Thương Thương, sớm ngày thoát khỏi mất ngủ nhiều mộng quấy nhiễu, dự định thử xem phương pháp tâm lý

trị liệu, tâm bệnh phải có thuốc tu tâm.

Tâm bệnh của Chu Thương Thương chính là một cái chữ “Ba”.

Phụ nữ có thai vốn là có áp lực, huống hồ chi

là ba bào thai, như vậy làm sao để cho Chu Thương Thương từ trong đáy

lòng thoát khỏi sự quấy nhiễu của cái chữ “Ba” này đây, Hàn Tranh trầm

tư suy nghĩ một đoạn thời gian.

Buổi tối, gió mát phất phơ, trên ban công phòng tân hôn đốt một ngọn đèn treo màu lam nhạt, trăng tròn 15, Hàn Tranh ôm Chu Thương Thương ngồi ở trên ghế dựa, trước hết nghe chút nhạc nhẹ, từ 《 Canon 》 đến 《 Forest Rhapsody》

Bên tai là khúc dương cầm linh hoạt kỳ ảo khiến người tĩnh lặng, trên đỉnh đầu một vầng trăng sáng.

Ánh trăng mê người, cây hoa hồng trên ban công tản ra mùi hương nhè nhẹ, trăng tròn hoa đẹp, ngày lành mỹ cảnh.

Chu Thương Thương làm tổ trong lòng Hàn Tranh, nhìn Hàn Tranh: “Nhìn đủ rồi chưa?”

“Thương Thương, đừng như vậy, chúng ta phải thả lỏng tâm tình nhìn một lúc nữa . . .” Dừng một chút, “Ngày hôm qua anh

nghiên cứu thơ cổ, có một câu đặc biệt thích.”

Chu Thương Thương ha ha nở nụ cười : “Thơ nói cái gì vậy.”

Hàn Tranh dừng một chút, đọc ra: “”Sủng nhục

bất kinh, nhàn khán đình tiền hoa khai hoa lạc; khứ lưu vô ý, mạn tùy

thiên ngoại vân quyển vân thư.”

Chu Thương Thương nhìn trời: “Nào có vân quyển vân thư, căn bản toàn là mây đen.” (vân quyển vân thư: mây cuốn mây bay)

Hàn Tranh ôm ôm Chu Thương Thương: “Anh nói

chính là ngụ ý, lời này có chỗ hay nha, chính là nói cho chúng ta mặc kệ gặp phải chuyện gì, đều phải có một tâm thái tốt, phải siêu nhiên, phải bình tĩnh, cần bình tĩnh. . .”

Chu Thương Thương buồn bực cười ra tiếng, tựa đầu ở trong ngực Hàn Tranh.

Hàn Tranh vuốt ve bụng dưới của cô, thử xem một loại liệu pháp tâm lý tự nghĩ ra khác —— phương pháp suy tưởng tương

lai tốt đẹp.

“Thương Thương, tiếp nữa anh kể cho em nghe một chuyện xưa.”

Chu Thương Thương nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng.

“Đây là một chuyện xưa về ba chú heo con.” Hàn

Tranh ngoắc ngoắc khóe miệng, thanh âm phá lệ thuần hậu, ” Hồi xưa a, có một con heo mẹ sinh ra ba con heo con, ba con heo con trắng trắng tròn

tròn…. . .”

“Trong một ngôi làng xa xôi nọ, có một con heo mẹ cùng ba con heo con đáng yêu . . .”

Chuyện xưa chỉ nói được khúc đầu, Hàn Tranh

liền “Ai ui” một tiếng, lập tức buồn bực cười ra tiếng, cúi đầu nhìn Chu Thương Thương vẻ mặt khó chịu, mặt mày tất cả đều là ý cười thư thái:

“Đã quên nói, còn có một con heo ba.”

Chu Thương Thương xoay mặt qua, cũng cúi đầu nở nụ cười.

Hàn Tranh mang Chu Thương Thương điều chỉnh tư

thế ngồi, để cho cô càng thêm thoải mái, sau đó tựa đầu gác trên vai cô, nhẹ nhàng phun ra: “Thương Thương, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn, ba thì ba đi, chúng ta ngẫm lại xem, chờ khi con sinh ra, chúng ta mua ba

cái giường em bé, một loạt bày ra, tất cả đều là con của chúng ta, lão

đại, lão nhị, lão út; hơi lớn một chút, biết bước đi, ba em bé xếp hàng, bưng chén nhỏ chờ ăn; lại lớn chút, đi học, vậy càng thêm thú vị, ở

trường học ai dám khi dễ con chúng ta a, một đứa bị khi dễ, hai đứa khác khẳng định xông lên. . .”

Chu Thương Thương từ từ nhắm hai mắt, Hàn Tranh nói, đoạn đầu nghe rất hài lòng, đoạn phía sau đánh nhau kia, cô coi

như không có nghe thấy.

Hàn Tranh càng nói càng vui vẻ, Chu Thương

Thương cũng nghĩ không ra sức tưởng tượng của Hàn Tranh sẽ phong phú như vậy, vài hình ảnh về ba đứa trẻ liền từ trong đầu phát ra.

Hàn Tranh vuốt ve bụng cô: “Có vẻ như ngày hôm nay lại lớn chút.”

Chu Thương Thương: “Ngày hôm nay ăn nhiều táo.”

Hàn Tranh đẩy Chu Thương Thương: “Đo thử chưa?”

Chu Thương Thương lắc đầu: “Không muốn động.”

Trên ban công gió mát quất vào mặt, đắp thảm lông, làm tổ trong lồng

ngực ấm áp, Chu Thương Thương nổi máu lười.

Hàn Tranh tốt tính mang cô đặt ở trên ghế dựa,

sau đó trở về phòng cầm thước dây qua, ngồi xổm trước mặt Chu Thương

Thương, ló người qua đo bụng cho cô.

Làn da Chu Thương Thương nhẵn mịn, nhất là sau

khi mang thai, toàn bộ da trên eo vừa mềm vừa mịn, Hàn Tranh đo đo, lại

có chút tâm viên ý mã lên. (tâm viên ý mã: đứng núi này trông núi nọ;

sớm nắng chiều mưa; thất thườn