
heo kiểu như trên trả lời; quan hệ giống nhau, nói
thẳng ra vợ tôi sẽ không uống rượu, mọi người thứ lỗi cho tôi.
Đến từng bàn từng bàn kính rượu, Hàn Tranh thừa dịp Chu Thương Thương không chú ý, thường thường nhướng mắt nhìn cái
góc kia.
Rốt cục ở lần thứ năm kiển chân nhìn lén, người nọ rời đi.
Tiệc cưới kết thúc, Chu Thương Thương với Hàn
Tranh liền ngồi chuyên xe quay về phòng tân hôn ở Hàn Trạch, Hàn trạch
trước sau hai tòa nhà, nhà chính cùng nhà phụ trước sau tương thông,
gian phòng nguyên bản của Hàn Tranh vốn ở nhà chính, Hàn thái thái bởi
vì xem nhiều phim truyền hình mẹ chồng nàng dâu, quan tâm mà đem phòng
tân hôn bố trí ở nhà phụ, gần gũi lại không quấy nhiễu.
Trở lại phòng tân hôn, Chu Thương Thương ngoài miệng nói không mệt, kỳ thực vẫn là có chút mệt, phụ nữ có thai thèm
ngủ, hai người nằm ở giường cưới đỏ tía, trùm chăn trò chuyện ban ngày,
hàn huyên một hồi, Chu Thương Thương liền ngủ.
Hàn Tranh nhẹ tay nhẹ chân từ trên giường đứng
lên, sau đó cúi người dịch dịch chăn cho Chu Thương Thương, rón ra rón
rén đi ra khỏi phòng.
Hàn Tranh từ nhà phụ đi tới thư phòng của nhà
chính, đẩy cửa ra, Hàn bộ trưởng đã ngồi ở bên trong chờ anh, Hàn Tranh
nhìn Hàn bộ trưởng vẻ mặt bình tĩnh , chưa nói hai lời, quỳ xuống, đầu
gối đánh lên sàn nhà bằng gỗ, “Bùm” một tiếng, âm hưởng cũng không nhẹ.
Tô Dần Chính từ tiệc cưới đi ra liền về tới
biệt thự Hoa Khê, hắn lục tung tìm này nọ, tìm cái gì đây? Hắn hỏi bản
thân, hồi ức sao?
Kim cài Chu Thương Thương lưu lại, cà vạt cô
từng mua cho hắn. . . Đáng tiếc ít, rất ít, căn nhà vắng vẻ, cùng trái
tim hắn như nhau, vắng vẻ, khi gió thổi đều có thể nghe được tiếng vang.
Bọn họ ngay cả ảnh cưới cũng không có chụp, Tô
Dần Chính vừa lục tung một trận, sau đó ở trong tủ đầu giường lôi ra hai bản ảnh chụp kết hôn, trên giấy kết hôn đỏ thẫm Chu Thương Thương hơi
mím môi.
Ảnh chụp bởi vì đã cũ, có phần ngả vàng.
Ngày đó Chu Thương Thương mặc rõ ràng là chiếc
váy liền vàng nhạt, trên ảnh chụp biểu hiện ra là màu vàng, ảnh chụp ngả vàng là cái loại vàng này.
Tô Dần Chính cúi đầu vuốt ve mặt Chu Thương Thương, cô đang cười sao?
Trên ảnh chụp Chu Thương Thương hơi mím môi,
một đôi mắt đẹp trống trơn nhìn về phía trước, khóe miệng không có bất
luận cái độ cong gì.
Đây là một lần cuối cùng cô với hắn chụp ảnh chung đi.
Trên giấy chứng nhận thêm một cái con dấu,
“Không còn hiệu lực” mấy chữ này, nhắc nhở hắn bản chứng nhận kết hôn
đã mất đi hiệu lực.
Bản kết hôn của cô và hắn đã trở thành phế thải,
đại biểu cho hôn nhân của hắn và cô đã mất đi hiệu lực, rõ ràng là sự
tình của mấy tháng trước, hắn làm thế nào vẫn còn chậm chạp không có
tinh thần đây.
Chu Thương Thương của hắn đã làm vợ người khác a, vậy hắn thì sao, nửa đời sau của hắn diễn dịch như thế nào.
Ngày hôm nay trong hôn lễ, Áp tử cười vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Dần Chính, tao cũng chờ uống rượu mừng của mày.”
Rượu mừng của hắn? Hắn còn có thể kết hôn sao?
Tô Dần Chính bụm mặt, nước mắt ẩm ướt từ trong
kẽ tay tràn ra, hắn vừa kéo vừa kéo mà khóc, đó là cô Chu Thương Thương
a, Chu Thương Thương của hắn a.
Chu Thương Thương của hắn a, làm thế nào lại biến thành vợ của Hàn Tranh rồi.
Trong phòng tĩnh lặng, Tô Dần Chính nhớ lại lý tưởng của mình.
Tô Dần Chính 18 tuổi, lý tưởng của hắn là trở
thành nhân viên nghiên cứu khoa học ưu tú, sau đó cùng Chu Thương Thương kết hôn.
Tô Dần Chính 23 tuổi, kiếm tiền, sau đó cùng Chu Thương Thương kết hôn.
Tô Dần Chính 25 tuổi, hắn muốn thành công, sau đó cùng Chu Thương Thương kết hôn .
. . .
Sau đó thì sao, hiện tại hắn đứng ở trên đỉnh
thành công, hắn thành công rồi, kiếm được tiền rồi, Chu Thương Thương
cũng sống cuộc sống tốt nhất, hắn với cô cũng kết hôn, hắn nhiều may mắn a, sự nghiệp cùng tình yêu song song thu hoạch.
Nhưng mà quỹ đạo đời người của hắn biến hóa,
Chu Thương Thương triệt để cùng hắn mỗi người đi một ngả, kiều quy kiều, lộ quy lộ, gặp mặt, tối đa hỏi một câu.
Cô khỏe không?
Nhìn không tệ a.
Vậy hắn thì sao?
Cũng sẽ không tệ đi, hắn có tiền xài không hết, hắn có thể tùy tiện tìm một phụ nữ sinh con cho hắn, nói không chừng,
hắn còn có thể gặp gỡ một người phụ nữ làm cho hắn động lòng, hắn cũng
sẽ có một gia đình hạnh phúc, người vợ dịu ngoan, con cái thông tuệ.
Ông Trời cho hắn mệnh cách nói là mệnh trung vô tử, hắn không tin số mệnh, hắn có phải thực sự mệnh trung vô tử hay
không đây?
Tô Dần Chính vuốt vuốt mặt mình, lạnh buốt lạnh buốt.
Đêm tân hôn, lúc Hàn Tranh lần nữa vén tay vén
chân leo lên giường, Chu Thương Thương đã tỉnh lại, Hàn Tranh săn sóc
mang Chu Thương Thương kéo một cái, tựa vào trong ngực mình, sau đó ánh
mắt nóng rực nhìn cô.
“Bà xã.”
Chu Thương Thương cười nhìn Hàn Tranh: “Đồ ngốc.”
Hàn Tranh đang ôm đầu Chu Thương Thương, dịu
dàng hôn hôn lên miệng cô: “Thương Thương, chúng ta động phòng hoa chúc
không có biện pháp làm lễ Chu Công, vậy nhận một nụ hôn đi.”
Chu Thương Thương cúi đầu nở nụ cười.
Hàn Tranh vuốt ve mặt Chu Thương Thương, đáy
mắt bao hàm ý cười lấp lánh,