
xuân ý dạt dào, trong con ngươi anh ánh lên khuôn mặt Chu Thương Thương cùng ra giường gối đầu thêu long phượng
trình tường, cũng là màu đỏ rực.
“Tán gẫu quá nhàm chán, không phải sao?” Hàn Tranh sát người qua, nhẹ nhàng phun ra một câu.
Thời gian cách ba tháng, từ một hồi hôn nhân đi vào một
cuộc hôn nhân khác, Chu Thương Thương nghĩ bản thân rất thần kỳ, càng
thần kỳ chính là, còn đặc biệt tự nhiên, tất cả tự nhiên như là một vở
kịch Thượng Đế đã an bài tốt nội dung. Phụ nữ ly dị lại phụng tử thành
hôn, tình cảm của cô tuyệt đối không thể nói là cao thượng, thậm chí còn sẽ làm cho người khác lên án, thế nhưng thứ hạnh phúc này, cũng có
trước lên xe sau mới mua vé bổ sung.
Từ như gần như xa đến cuối cùng nước chảy thành sông thành hôn, tuy rằng chỉ qua ba tháng, thế nhưng Hàn Tranh tuyệt
không cảm thấy nhanh, nếu như một người trường kỳ ở vào lo được lo mất,
chỉ cảm thấy mỗi giây mỗi phút đều bị vô hạn kéo dài, tim bị treo lên
không chỗ an giấc, tựa như người mất ngủ, dù sao cũng nghĩ buổi tối phá
lệ dài, hạnh phúc dường như ánh bình mình sau đêm tối, trước khi ánh
bình minh tới, cứ nghĩ đêm tối không bờ không bến dài dằng dặc.
Hàn Tranh có hơn nửa tháng thời gian nghỉ kết
hôn, theo lý thuyết hẳn là dùng để du lịch tuần trăng mật, thế nhưng lo
lắng cho ba đứa trẻ trong bụng Chu Thương Thương, sợ mệt cô cùng con,
chỉ có thể mang tuần trăng mật dời về sau.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Chu Thương Thương sớm đã ở phòng giữ đồ chọn quần áo, Hàn Tranh tỉnh lại, Chu Thương Thương đã
ngồi chồm hỗm trên đầu giường nhìn anh, Hàn Tranh hí hí mắt, kêu một
tiếng: “Bà xã.”
Chu Thương Thương hơi lăng một chút, đứng lên kéo rèm cửa sổ ra, nhất thời, ánh dương quang bên ngoài trút vào phòng.
Hàn Tranh khởi động thân thể nhìn Chu Thương
Thương, ngày hôm nay Chu Thương Thương mặc một chiếc áo khoác ngoài đỏ
thẫm, mang thai hai tháng, áo khoác tu thân mang vòng eo của cô hiện ra
chưa đầy một nắm tay.
Chu Thương Thương xoay người lại, lôi kéo Hàn
Tranh: “Thập Nhất, nhanh ngồi dậy, lát nữa còn phải cùng ăn điểm tâm với ba mẹ anh nữa.”
Hàn Tranh cười nhìn cô, ngữ khí lèm nhèm: “Không có việc gì đâu, ngày hôm nay bọn họ khẳng định sẽ hiểu.”
Chu Thương Thương lại đẩy đẩy Hàn Tranh: “Không được, nhanh lên một chút đi, ngồi dậy.”
“Được.” Hàn Tranh phá lệ thỏa mãn nhìn Chu
Thương Thương, đáy mắt cất chứa ý cười, lưu loát từ trên giường đứng
lên, sau đó xỏ đôi dép long phượng đỏ thẫm của mình chạy đến buồng vệ
sinh rửa mặt.
Khi Hàn Tranh đánh răng, Chu Thương Thương đẩy
ra cánh cửa thủy tinh in hoa của buồng vệ sinh, dựa ở cửa nhìn Hàn
Tranh, Hàn Tranh trần nửa người trên, miệng đầy bọt kem đánh răng, xoay
mặt qua, cười nhe răng với cô.
Chu Thương Thương vui vẻ, sau đó vỗ sau lưng
Hàn Tranh, do dự một lúc, mở miệng hỏi: “Thập Nhất, hôn sự của chúng ta
có phải rất tổn thương ba anh hay không?”
Hàn Tranh ùng ục ùng ục súc miệng, tốc chiến
tốc thắng cầm một cái khăn trắng lau khóe miệng, xoay người mang Chu
Thương Thương gông cùm xiềng xiếc ở trước bộ ngực trần của mình: “Cái gì là ba anh ba anh, là ba chúng ta.”
Chu Thương Thương ngửa đầu, giương mí mắt: “Em hỏi anh chuyện đứng đắn kìa, đừng ngắt lời.”
Hàn Tranh giả ngu chớp mắt một chút, bởi vì mới rửa mặt, lông mi đen đặc còn lộ vài giọt nước trong suốt, anh đưa mặt
qua, hôn lên miệng Chu Thương Thương, vô cùng thân thiết thay cô vén tóc ra sau vành tai, hai người dựa vào nhau quá gần, nhiệt khí nóng rực của Hàn Tranh phun trên gương mặt Chu Thương Thương, ngưa ngứa.
Chu Thương Thương đẩy Hàn Tranh ra, lo lắng nhìn vào mắt Hàn Tranh.
Hàn Tranh xùy cười ra tiếng, ngắt mũi của cô: “Em bây giờ là tân nương tử mới lên kiệu hoa —— nhăn nhăn nhó nhó.”
Chu Thương Thương tức giận vỗ Hàn Tranh một
chút, Hàn Tranh vươn tay giữ lấy tay Chu Thương Thương, mang tay cô dán
trong ngực trái của mình, cúi đầu nhìn Chu Thương Thương: “Thương
Thương, anh lấy hồng tâm của mình đảm bảo, anh tuyệt đối sẽ không cho em ở đây chịu một chút ủy khuất.”
Chu Thương Thương nhẹ mím môi, ôm Hàn Tranh: “Thập Nhất, em chỉ là không tự tin. . .”
Hàn Tranh vỗ vỗ đầu Chu Thương Thương: “Thương
Thương, thở một hơi là có thể mang ba đứa không phải là nên lòng tự tin
chật ních sao?”
Vừa dứt lời, Hàn Tranh “Ai ui” một tiếng, ăn
đau nhếch lên chân trái của mình, vẻ mặt đau khổ nhìn Chu Thương Thương: “Mưu sát chồng a.”
Chu Thương Thương: “. . .” -
Tân nương tử ăn cơm —— nhai kỹ nuốt chậm.
Bữa cơm đầu tiên Chu Thương Thương ăn chung với Hàn bộ trưởng, thật là vừa ăn vừa nơm nớp lo sợ. Hàn gia nguyên bản bốn miệng ăn, thêm cô nữa là năm, nếu như tính luôn ba đứa trong bụng, là
tám nhân khẩu.
Điểm tâm, cả nhà ngồi vây quanh bên bàn chữ
nhật gỗ lim, Hàn bộ trưởng chủ tọa, bên trái là mẹ Hàn, Hàn thủ trưởng,
bên phải là cô và Hàn Tranh.
“Thương Thương, ăn nhiều cháo gạo đen chút, mẹ đặc biệt bảo nhà bếp hầm cho con.” Mẹ Hàn mở miệng nói.
Chu Thương Thương ngẩng đầu nở nụ cười với mẹ Hàn: “Cảm ơn mẹ.”
Hàn Tranh nghiên mặt nhìn Chu Thương Thương, mở miệng: “Ăn không vô