Tâm Hữu Bất Cam

Tâm Hữu Bất Cam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326404

Bình chọn: 9.00/10/640 lượt.



Hắn run rẩy bắt tay vào mang nhẫn lên ngón áp

út của Chu Thương Thương, cúi đầu cười cười: “Anh nguyện ý, Thương

Thương.”

Chu Thương Thương hôn nhẹ mặt hắn, kêu một câu: “Ông xã.”

Hắn mang cô ôm chặt: “Thương Thương, tin tưởng anh, anh nhất định sẽ để cho em sống cuộc sống tốt nhất.”

Sống cuộc sống tốt nhất, thế nào là cuộc sống

tốt nhất đây? Khi đó bọn họ mỗi ngày nghĩ về tương lai, tương lai có một nghìn một vạn kiểu dáng, nhưng không ngờ tới là có hình dạng như ngày

hôm nay?

Cô vẻ mặt hạnh phúc gả cho người khác, hắn thành khách quý của cô, tiệc cưới náo nhiệt, nhìn cô thực sự là hạnh phúc a.

Thanh âm trong veo của Chu Thương Thương mơ hồ

truyền đến, Tô Dần Chính nghe được cô đang nói: “Tôi lựa chọn Hàn Tranh

làm chồng của mình, từ nay về sau, vô luận là thuận cảnh hay nghịch

cảnh, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, tôi đều không hề giữ lại yêu anh ấy, xem anh ấy là người yêu và người bạn đời duy nhất trong sinh mệnh của mình, đối với anh ấy trung thành, tôn trọng anh ấy, chăm

sóc anh ấy, giúp đỡ anh ấy, tôi đem cuộc sống của mình chia xẻ với anh

ấy, cùng chung mỗi một ngày, mãi cho đến thiên hoang địa lão.”

Hàn Tranh vẫn lo lắng Chu Thương Thương bị mệt, lúc vào hậu trường thay quần áo, một mực hỏi cô: “Thương Thương, cảm

giác thế nào, có mệt hay không a?” Chu Thương Thương thay sườn xám ôm

người, giày da 3 cm, xoay người nhìn Hàn Tranh: “Thập Nhất, đẹp hay

không?”

“Đẹp.” Hàn Tranh ôm cô, dán vào lỗ tai cô: “Đợi lát nữa kính rượu, nhấp mấy hớp nước trái cây là được rồi.”

Dừng một chút, lại lo lắng hỏi, “Mấy cục cưng có khỏe hay không, có ầm ĩ đến em hay không?”

Chu Thương Thương nhướng nhướng mí mắt: “Không có cảm giác.”

Hàn Tranh tiếp tục vành tai và tóc mai chạm vào nhau, Chu Thương Thương thụi anh một quyền: “Chúng ta nhanh một chút đi ra ngoài đi.”

Hàn Tranh dừng lại một lúc, lôi kéo tay Chu Thương Thương, nhìn cô một chút, sau đó gật đầu.

Tô Dần Chính tới, anh có muốn nói cho cô hay

không đây? Lúc Hàn Tranh đi ra đại sảnh, ôm sát Chu Thương Thương, anh

bị rút não mới đi nói cho cô.

Lễ phục Chu Thương Thương mặc kính rượu là

chiếc sườn xám gấm Vân Nam màu lam tím thêu kim vân Hàn thái thái mãnh

liệt đề cử, nguyên bản là kiểu xẻ cao, lại dưới yêu cầu mãnh liệt của

Hàn Tranh, đổi thành xẻ thấp.

Tư thái xinh đẹp, búi tóc bới thấp, đứng ở

trước mặt Hàn Tranh một thân tây trang màu đen, mềm mại đáng yêu, đoan

trang, trang nhã.

Bàn thứ nhất kính rượu chính là ba mẹ trưởng

bối nhà gái, Tống gia cũng tới một bàn người, ngoại trừ Tống Lâm Sinh,

còn có mấy chú bác của Tống gia, Tống Thiến ngồi ở bên cạnh Tống Lâm

Sinh, nhìn Chu Thương Thương với Hàn Tranh, rót một ly rượu trắng.

Hàn Tranh mím môi, kêu Tống Lâm Sinh một tiếng nhạc phụ đại nhân.

Tống Lâm Sinh cười đến rất giả tạo, lời kịch

cùng nụ cười giả tạo như nhau: “Tiểu Tranh a, về sau phải chăm sóc

Thương Thương thật tốt nhé.”

Bàn thứ hai, ba mẹ trưởng bối của nhà trai.

Hàn thái thái một thân sườn xám màu hồng, lúc

Chu Thương Thương với Hàn Tranh kính rượu, lôi kéo tay Chu Thương Thương hỏi: “Có mệt hay không a, Thương Thương?”

Chu Thương Thương lắc đầu: “Con rất khỏe, mẹ.”

Hàn thái thái lại căn dặn Hàn Tranh: “Thập Nhất, chú ý một chút.”

Hàn gia trưởng bối nhiều, ngồi đủ vài bàn, cấp

bậc quan trọng nhất chính là bà nội Hàn Tranh, chín mươi tám tuổi, ngồi ở giữa Hàn thái thái và Hàn bộ trưởng, lúc Chu Thương Thương theo Hàn

Tranh kêu một tiếng bà nội thì, bà nội Hàn cũng lôi kéo tay cô, híp mắt

cười ha ha hỏi: “Đây là vợ của Tiểu Dương sao?”

Hàn thủ trưởng đang nằm cũng trúng đạn yên lặng xoay mặt qua.

Hàn Tranh ôm Chu Thương Thương, đưa người qua

nói: “Bà nội, đây là Thương Thương, là vợ của Thập Nhất.” Tiệc rượu ầm

ỹ, hơn nữa bà nội Hàn vốn nghễnh ngãng, Hàn Tranh nói thanh âm tự nhiên

gia tăng thêm vài đê-xi-ben.

Một bàn người cười ha ha, trong đó có mấy người đặc biệt có thâm ý nhìn Hàn thủ trưởng một chút, Hàn thủ trưởng gợn

sóng không sợ hãi uống hớp rượu trong ly.

Hàn thái thái cũng cười tựa ở bên tai mẹ chồng

giải thích một tiếng: “Mẹ, ngày hôm nay không phải lão đại kết hôn, là

lão nhị, a Tranh đấy. . .”

Bà nội Hàn nghi hoặc: “A Tranh không phải còn đang đến trường sao?”

Hàn Tranh lắc đầu, thấp giọng nói một câu với Chu Thương Thương: “Bà nội hồ đồ đã lâu rồi.”

Kính rượu gia trưởng trưởng bối xong, sau đó là lãnh đạo trọng yếu cùng thân bằng bạn hữu, khi Hàn Tranh ôm Chu Thương

Thương kính rượu, giương mắt nhìn cái góc nào đó một chút, sau đó mỗi

lần kính rượu thì, đều đem Chu Thương Thương gác ở bên trong, mang bản

thân biến thành một bức tường.

“Cô dâu làm thế nào lại uống nước trái cây a?”

Hàn Tranh cười a cười a, cười đến phá lệ không cần nói cũng biết.

“E rằng qua tiếp mấy tháng nữa, lại có thể uống rượu mừng của Thập Nhất nữa ha?”

Hàn Tranh cười đến càng phát ra hàm súc, khom

lưng, cầm chén rượu cùng một bàn thân bằng bạn hữu cụng ly: “Mong rằng

đến lúc đó mọi người cũng đều có thể đến.”

Cô dâu uống chính là nước trái cây, người quen

hỏi, Hàn Tranh cứ t


Old school Easter eggs.