Tâm Hữu Bất Cam

Tâm Hữu Bất Cam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326835

Bình chọn: 7.00/10/683 lượt.

ền em.”

Từ đó về sau vài ngày, Hàn Tranh vẫn rất hối hận, nhất là

thêm việc bà nội Thương Thương qua đời, cư nhiên còn để cho Tô Dần Chính chiếm cơ hội xum xoe.

Từ thành phố B trở về Hàn Tranh mỗi lần nghĩ đến câu phúng

điếu ngày hôm đó nhìn thấy “Cháu rể Tô Dần Chính” này, ngực lại một trận khó chịu.

Anh thực sự có thể lại không mặt mũi không da một chút a,

Tô Dần Chính đã không mặt mũi không da như vậy, anh còn kiềm chế làm cái gì, lễ nghĩa khiêm nhường, việc theo đuổi vợ này, còn chú ý đức hạnh

quân tử a?

Buồn cười chết người đi!

“Hàn Tranh, anh chừng nào thì tan tầm?” Chu Thương Thương dạng như vậy hỏi anh.

Hàn Tranh nhìn một chút đồng hồ trên tường: “Tùy thời a.”

“Vậy anh xuống lầu đi, em ngay dưới chính pháp đại lâu.”

Hàn Tranh cầm lấy áo khoác trên ghế xoay, liền phóng người ra bên ngoài.

Hàn Tranh nhìn bên ngoài một chút, mặt trời cũng không mọc

từ hướng tây lặn ở hướng đông a, Thương Thương tìm anh rốt cuộc là có

chuyện gì đây?

Lúc Hàn Tranh đi thang máy từ lầu mười hai xuống dưới, trái tim đập phá lệ sung sướng, anh cứ cảm giác Chu Thương Thương sẽ có cái

chuyện tốt gì đó muốn nói cho anh, thang máy nối thẳng đến tầng dưới

cùng, nắm tay anh cắm trong túi, đều nói phụ nữ có giác quan thứ sáu,

lúc này đây anh một đại lão gia trong đầu cũng mọc lên chút manh mối như vậy, anh rút tơ lột vỏ từng chút một triển khai suy nghĩ, thật hy vọng

phá vỏ ra chính là một ngạc nhiên mừng rỡ.

Một cái ngạc nhiên mừng rỡ to lớn.

Hàn Tranh xuống thang máy, nhân viên công tác và cảnh vệ ở đại sảnh kính cẩn lễ phép mở miệng: “Chào, Hàn bí thư!”

Hàn Tranh hơi gật đầu với bọn họ, bước bước chân đi ra khỏi chính pháp đại lâu.

Bên ngoài khí trời thật tốt a, cuối thu khí sảng, Hàn

Tranh híp mắt nhìn bốn phía chung quanh, thế nhưng Chu Thương Thương,

người đâu.

Hàn Tranh đi xuống bậc thang đá hoa cương, vòng quanh

đại lâu tìm một vòng, rốt cục ở khu xanh hoá phía sau đại lâu nhìn thấy

Chu Thương Thương, trời sáng mây trong, Chu Thương Thương mặc một chiếc

áo khoác len vàng nhạt, giày đế bằng, mang một chiếc kính râm, đối diện

với một loạt lùm cây xanh um, như là đang trầm tư suy nghĩ cái gì.

Hàn Tranh đột nhiên nổi lên một ít tâm tình khẩn

trương, trong đầu anh tự mắng mình ngốc, thu thu biểu tình trên mặt,

không nhanh không chậm đi tới phía sau Chu Thương Thương, sau đó giơ

tay, từ sau đầu vỗ vào vai Chu Thương Thương.

Không nói khoa trương, Chu Thương Thương thực sự bị Hàn Tranh đột nhiên xuất hiện phía sau cô dọa càng thêm hoảng sợ, người

đang không yên lòng đặc biệt sợ hãi, Chu Thương Thương xoay người, hơn

nữa cơn tức bất an cả ngày cả đêm hôm trước cũng đều bị cái vỗ này của

Hàn Tranh, “Vèo” xông ra.

Chu Thương Thương kéo xuống kính râm, hung ác căm hận

trừng mắt nhìn Hàn Tranh, ánh mắt giống như dao nhỏ, soàn soạt hướng lên người Hàn Tranh đâm.

Hàn Tranh thu hồi tay, cười tươi rói mở miệng: “Chu Thương Thương nữ sĩ, xin hỏi tìm bản nhân có việc sao?”

Chu Thương Thương mắt lạnh nhìn Hàn Tranh, anh trái ngược

lại cười đến xán lạn a, Chu Thương Thương chỉ cảm thấy ngực mình không

ngừng phập phồng liên miên, lo lắng mấy ngày nay tất cả đều hóa thành

lửa giận nồng đậm, thực sự là giận không thể nén a.

Chu Thương Thương trừng mắt căm tức nhìn Hàn Tranh, một giây, hai giây, ba giây. . .

Hàn Tranh vô tội nháy mắt mấy cái: “Thương Thương, anh

thật không phải cố ý dọa em, anh thấy em đang suy nghĩ sự tình gì đó

nghĩ đến xuất thần, mới. . .”

Hàn Tranh vừa dứt lời, Chu Thương Thương liền dùng sức hướng lên đầu gối Hàn Tranh đá một cước.

Hàn Tranh ăn đau, rên rỉ hừ một tiếng, cúi người xoa đầu gối nhướng mày nhìn về phía Chu Thương Thương: “Thương Thương, em. . .”

Chu Thương Thương thở dốc kinh ngạc, nhịn xuống xung

động muốn đá thêm một cước lên người Hàn Tranh, nghiến răng nghiến lợi

mở miệng: “Hàn Tranh, em hỏi anh, thuốc lần trước anh cho em uống có

phải có vấn đề hay không?”

Hàn Tranh đầu tiên là chớp mắt xuống, cả người phảng

phất bị đứng hình, nếu như vừa rồi ở trong thang máy cảm giác mừng rỡ

kia chỉ đến từ giác quan thứ sáu, lúc này đây “Giác quan thứ sáu” đã bị

chứng thực, quả nhiên phá vỏ mà ra, là một ngạc nhiên mừng rỡ to lớn.

Một luồng vui sướng dường như sóng thủy triều nổi lên

trong lòng Hàn Tranh, tựa hồ như bao phủ anh, một lát sau, Hàn Tranh

nhìn Chu Thương Thương đang hổn hển, mồm miệng toét ra, lần nữa cười hết sức vui vẻ, ngôn ngữ của anh có chút chướng.

Chu Thương Thương nhìn dáng dấp này của Hàn Tranh, nếu

như trước đó cô còn có chút không xác định, hiện tại cũng đã xác định

bản thân thực sự bị đổi thuốc, ghê tởm a, Chu Thương Thương lại hung

hăng đá Hàn Tranh một cước.

Hàn Tranh vốn là ngồi chồm hổm ngồi dưới đất, lại bị

Chu Thương Thương đá một cước, cái mông chấm đất. Hàn Tranh ngẩng đầu

nhìn Chu Thương Thương, anh lại nhếch miệng cười a, cười a.

Chu Thương Thương nghĩ, cô đúng là đến tìm bực.

Một cái giật mình, Hàn Tranh đột nhiên đứng lên, tiến

lên kéo tay Chu Thương Thương, phá lệ trịnh trọng biểu tỏ thái độ:

“Thương Thương, a


Polaroid