Pair of Vintage Old School Fru
Tâm Hữu Bất Cam

Tâm Hữu Bất Cam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327255

Bình chọn: 8.5.00/10/725 lượt.

: “Tô Dần Chính, anh rốt cuộc muốn cái gì?”

Tô Dần Chính từ trên mặt đất đứng lên, nhìn Chu Thương

Thương trên sô pha, “Thương Thương, đừng phòng bị anh như vậy, người cần phòng đều không phải là anh.”

Chu Thương Thương nhìn Tô Dần Chính, nở nụ cười.

Tô Dần Chính cũng kéo khóe môi, hình như tự giễu, hai tay

hắn chống trên sô pha, ngọn đèn rực rỡ trong phòng khách chiếu lên cả

khuôn mặt khí khái bức người, đôi mắt trong như suối trong nhìn cô:

“Thương Thương, vô luận như thế nào anh cũng không làm tổn thương em, em ngẫm lại chúng ta cùng một chỗ bao nhiêu năm, anh thật không thương tổn em. . .”

Chu Thương Thương ngửa đầu, con mắt như là bị hạt cát bay vào khó chịu như vậy.

Tô Dần Chính giơ tay lau đi khóe mắt ướt át của cọ, thanh

âm khàn khàn tiếp tục mở miệng nói chuyện: “Thương Thương, chúng ta một

lần nữa cùng một chỗ có được hay không, êm đẹp mà trở lại một lần có

được hay không? Chúng ta còn có thể có con, em ngẫm lại, con chúng ta

sinh ra khẳng định vừa đẹp lại thông minh, chúng ta bồi dưỡng nó kỹ

lưỡng, sau khi con lớn lên không hạn chế lý tưởng và hứng thú của nó,

thích vẽ tranh để nó vẽ tranh, thích âm nhạc thì bồi dưỡng nó hát. . .”

“Tô Dần Chính.” Chu Thương Thương rốt cục mở miệng cắt đứt lời hắn.

Tô Dần Chính nâng mắt, cùng cô đối diện.

“Không có khả năng.” Chu Thương Thương khóe miệng hơi cong, cong mà có chút gắng sức, một lúc lâu, mím môi, hít một hơi, “Anh sẽ có đứa con vừa đẹp lại thông minh của anh, tôi cũng sẽ có đứa con thông

minh lại xinh đẹp, tuy nhiên hai bên không có bất luận cái liên quan gì, ngoại trừ Trần Uyển Chi Trần Uyển Di ra, tôi nghĩ còn có rất nhiều phụ

nữ thập phần nguyện ý sinh con cho anh, nhưng không bao gồm tôi, chúng

ta từng có qua con, thế nhưng đã chết, đã chết, đã chết, đã chết. . .”

Hai chữ đã chết, là từ trong hàm răng Chu Thương Thương

xuất ra, khi phát ra tiếng, đầu lưỡi để tại hàm răng, kéo ra ngoài miệng vểnh lên, mỗi một lần lặp lại, mặt Tô Dần Chính lại trắng thêm một

phần.

Chu Thương Thương nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt của Tô Dần Chính: “Còn không đi sao? Tô tổng.”

Mỗi lần dụng tâm tìm tòi, phát hiện đều không phải ngạc nhiên mừng rỡ, mà là địa lôi.

Hàn Tranh cùng Đỗ Khang xem như là biết nhau từ nhỏ, hai

người đại học đều học tại Bắc Kinh, cảm tình vẫn khá tốt, Đỗ Khang là

con trai thứ hai của Đỗ gia, lại rất không chịu bị đối đãi như lão nhị,

trong ba người con của Đỗ gia hết lần này tới lần khác tranh giành không chịu thua kém, trên thương trường đầu cơ trục lợi vài năm, tuy rằng

không có lăn lộn thành cái loại trình độ trâu bò bức trời như Tô Dần

Chính, nhưng cũng coi như kiếm được tiền.

Đỗ Khang hé ra khuôn mặt tươi cười đón tiếp Hàn Tranh, đi

thẳng vào vấn đề nói: “Thập Nhất, tao gần đây phạm sai một việc, thật

đúng là rất vướng tay, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có mày mới có thể giúp vụ

này.”

Hàn Tranh nhếch chân bắt chéo, dựa vào sô pha, ngửa đầu

nhìn bức tranh cung nữ đồ trên trần nhà, ói ra một hơi buồn bực: “Đừng

nói nữa, tao biết mày muốn tao giúp cái gì, Khang tử, không phải tao

không giúp mày, chỉ là vấn đề nguyên tắc thật không giúp được mày.” Nói

xong, nhìn tới một tiểu cô nương đang chen ở bên người, có phần cáu kỉnh kéo cô ta ra.

Đỗ Khang nhìn một màn này, nở nụ cười: “Thập Nhất, mày gần đây đối với nữ đồng bào có định kiến a. . .”

Hàn Tranh hừ hừ, không trả lời.

“Như vậy đi, chúng ta đổi một chỗ khác.”

“Đừng phiền phức.” Hàn Tranh nghiêng đầu, “Đến trong xe tao nói vài câu là được.”

Hàn Tranh và Đỗ Khang ở trong xe thật chỉ nói thời gian

chưa tới nửa điếu thuốc, lúc xuống xe, Đỗ Khang thập phần chân thành

nhìn Hàn Tranh: “Mày giúp tao lần này, về sau có cầu tất ứng.”

“Được rồi.” Hàn Tranh vỗ vai Đỗ Khang, thản nhiên nói,

“Khoản thuế nên bổ sung vẫn là phải bổ sung, kiếm ít chút không thể

sống? Đừng học như Tô Dần Chính, hiện tại tim nó đen y như quy linh

cao.”

Đỗ Khang cười gật đầu, khi cúi đầu nghĩ đến một chuyện, bát quái một câu, “Thập Nhất, mày thật cùng vị mỹ nhân Thương Thương kia ở

chung?”

Cái gì là vấn đề không nên nhắc tới, chính là thứ Đỗ Khang

nói ra, nhìn Hàn Tranh mặt từ từ đen đi, Đỗ Khang thừa lúc còn không có

bị đuổi đánh khỏi xe thì đã tự mình lăn xuống.

-

Hàn Tranh từ đường Tân Giang lái xe đi ra, ở đường Tam Hoàn vòng quanh thành phố một vòng sau lại chạy đến khu lão thành, tới cuối

cùng lại quay đầu xe trở về.

Chu Thương Thương bởi vì chân bị thương, xin nghỉ một ngày, ngày hôm sau đi dạy vậy mà còn nhận được lễ vật, ủy viên học tập Trần

Lâm Lâm đưa cho cô một tấm thiệp, trên bức vẽ xinh đẹp viết một hàng chữ nhỏ tinh tế: chúc cho cô giáo Chu thân thể khỏe mạnh, trăm sự vui vẻ.

Chu Thương Thương mang tấm thiệp cẩn thận nhận lấy bỏ vào

trong ngăn kéo, sau đó ngồi xuống bắt đầu phê sổ ghi chép tuần này của

học sinh.

Bởi vì tấm thiệp của Trần Lâm Lâm, Chu Thương Thương “Bất công” trước rút ra sổ ghi chép của Trần Lâm Lâm xem.

Thực sự là một đứa bé ưu tú, chữ viết tinh tế thanh tú,

dùng từ thỏa đáng chuẩn xác, then chốt là có cảm tình, Ch