Polaroid
Tắm Cho Đại Ca

Tắm Cho Đại Ca

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326381

Bình chọn: 10.00/10/638 lượt.

a trúng động mạch, nhưng giờ không có chuyện gì.”

Hoa Kì đi tới bên giường, cúi đầu nhìn người trên giường bệnh.

“Văn Đào, chú trở về đi, để Hoa tiểu cẩu ở với tôi là được.” Trang Hào đột nhiên lên tiếng, ánh mắt vẫn nhắm.

Vương Văn Đào nói: “Ừ, vậy em đi về trước, buổi tối em đến.” Vương Văn Đào đứng lên, lúc gần đi vỗ vỗ bả vai Hoa Kì.

Vương Văn Đào đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Hoa Kì cùng Trang Hào, Hoa Kì nhịn không nổi nữa, cậu đặt mông ở bên cạnh đống đồ, oà một tiếng

khóc lên, lớn tiếng khóc, khóc không chút kiêng kỵ, tê tâm liệt phế.

Trang Hào nghe được tiếng Hoa Kì khóc, từ từ mở mắt, nhẹ giọng nói: “Khóc cái gì đấy?”

Hoa Kì vừa khóc vừa nói: “Em nghĩ anh xảy ra chuyện, hù chết em.”

Trang Hào khẽ mỉm cười, giơ tay nhéo đùi Hoa Kì: “Không có chuyện gì, không chết được.”

Hoa Kì cầm tay Trang Hào, tiếp tục khóc.

Trang Hào giật giật ngón tay, cười nói: “Hoa tiểu cẩu cởi quần áo đi.”

“Cởi quần áo? Làm gì?” Hoa Kì ngưng gào khóc, nức nở nói. Đêm hôm đó, sau khi

Trang Hào cùng Hoa Kì tách ra, anh đào hơn ba mươi cái sủi cảo Hoa Kì

chôn trong đống tuyết ở cửa ký túc xá, lúc ăn còn uống vài ngụm rượu,

sau đó liền rời đoàn xe, một thân một mình chạy về nhà.

Trang Hào đi tới cửa, không đợi vào viện liền nhìn thấy cách đó không xa có

hai người đứng, trong ngõ hẻm mặc dù lấm tấm màu đen, nhưng Trang Hào mơ hồ cảm thấy, người đến không có ý tốt.

Hai người kia

càng đi càng gần, lúc Trang Hào thấy rõ khuôn mặt bọn họ thì mới phát

hiện hai người này là người bên cạnh Bàng Suất, hình như gọi là Vương

Chấn cùng Côn Tử.

“Tứ gia cho chúng tao đi đến thăm hỏi mày.”

Trang Hào hừ lạnh một tiếng, nắm chặt nắm tay chuẩn bị khai chiến, kết quả

Vương Chấn cùng Côn Tử lại không động thủ, đứng ở một bên nhìn Trang Hào một lát, sau đó liền rời đi.

Trang Hào cau mày, nghĩ thầm hai thằng ngu này tới làm gì?

Trang Hào không suy đoán quá lâu liền vào nhà, lúc nằm trên giường gạch Trang Hào chán đến chết mà động lên ngón tay, giống như giữa ngón tay vẫn có

thể cảm nhận được vành tai mượt mà của Hoa Kì.

“Con trai, con ăn cơm chưa?” Mẹ Trang Hào từ ngoài phòng đi vào.

Trang Hào ngừng động tác nơi tay nói: “Ăn, ăn sủi cảo ở đoàn xe.”

Mẹ Trang Hào nói: “Ơ, nhân thịt bằm à? Là đứa bé kia bao cho con sao?”

“Ừ.”

Mẹ Trang Hào ngồi xuống: “Đứa bé kia là thật tâm, chuyện lần trước mẹ còn

chưa kịp xin lỗi cậu ta, có thời gian gọi cậu ta đến nhà, mẹ làm thức ăn ngon cho cậu ta.”

Trang Hào cười nói: “Thôi đi, tâm

người ta không có nhỏ như ruột gà đâu, ngược lại là mẹ, lần sau làm rõ

mọi chuyện rồi hãy báo cảnh sát.” Trang Hào nhớ tới chuyện ngày đó cùng

dấu tay trên mặt Hoa Kì, trong lòng rất là áy náy.

“Mẹ cũng quá nóng nảy, lần sau bảo đảm sẽ không, con thay mẹ nói lời xin lỗi với cậu ta ha.”

Trang Hào cười cười: “Biết.”

Mẹ Trang Hào còn muốn nói điều gì, không đợi mở miệng chỉ nghe thấy một

tiếng vang thanh thúy, sau đó là tiếng đá xông vào nhà, rơi xuống trên

đất lăn thật là xa.

Mẹ Trang Hào sợ hết hồn: “Con trai, chuyện gì vậy?”

Trang Hào nhảy xuống giường đất, vừa mang giày vừa nói: “Mẹ, mẹ tìm chỗ trốn

đi.” Nói xong, Trang Hào từ giữa nhà chạy ra ngoài, mới vừa đưa tay đẩy

cửa ra, trên đùi liền truyền đến đau đớn. Trang Hào nóng nảy, cùng sáu

bảy người ngoài cửa triền đấu cùng nhau.

Trang Hào vừa đánh vừa chạy, vết thương trên đùi chảy máu thấm ướt ống quần.

Trang Hào cho là mình chạy ra ngoài thì bọn họ nhất định sẽ cùng ra ngoài, dù sao đều là đi ra ngoài lăn lộn, có quy củ không làm tổn hại đến người

nhà, nhưng Trang Hào vạn vạn không ngờ cùng đi ra ngoài chỉ có ba bốn

người. Trang Hào hoàn toàn bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là trở về,

như vậy nhất định sẽ đụng phải đám người đuổi theo sau lưng.

Trang Hào linh cơ vừa động vòng qua đại lộ, đi tới mảnh đất trống ở phía sau

ngõ nhỏ, trên đất trống tuyết đã đọng thành đống, đi lên thật khó khăn,

lúc này thì truy binh đã chạy tới, bọn họ bất chấp tất cả vọt tới chỗ

Trang Hào.

Trang Hào nóng nảy, đưa tay cởi đai lưng rút

ra khỏi hông để lộ đầu sắt trên dây lưng. Lúc người đầu tiên xông tới,

Trang Hào vung đai lưng lên, đầu sắt trong nháy mắt bay ra ngoài, trúng

ngay giữa đầu người nọ. Trang Hào nhân cơ hội đoạt lấy chủy thủ trong

tay người kia, không nói hai lời đâm một đao lên người kẻ đó, người nọ

bị đau ngã xuống đất, còn không kịp chạy trốn liền bị Trang Hào đạp một

cước ngã vào đống tuyết.

“Đm mày, không phải muốn chơi

sao? Ông đây cùng chúng mày, không muốn sống cứ đến.” Trang Hào nhép

nhép miệng khạc ra một hớp nước bọt hòa với máu.

Những

người kia bị lời Trang Hào nói chọc giận, lại vọt lên một lần nữa. Trang Hào siết chặt chủy thủ, đao đao đâm vào chỗ trọng yếu trên người bọn

họ. Lúc lại có một người ngã xuống, những người kia nhìn ánh mắt nhau,

nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Trang Hào vứt bỏ

chủy thủ trong tay, không ngừng thở hổn hển, anh nghỉ ngơi tại chỗ trong chốc lát, sau đó muốn về nhà xem tình huống một chút, ai ngờ mới vừa đi vài bước trong tuyết liền cảm thấy tuyết dưới chân bị vỡ ra,