
ngay sau
đó anh ngã vào một cái hố sâu.
******
Hoa Kì nằm trong ngực Trang Hào, nghe Trang Hào tự thuật chuyện đã xảy ra.
“Sau đó thì sao?” Hoa Kì nắm ngón tay lớn của Trang Hào mà nói.
Trang Hào cười nói: “Sau đó thì thế nào hả, chân tôi quá đau thực không leo
lên được, vẫn nằm bên trong, thuận tiện còn gặm hai quả lê đông lạnh.”
“Lê đông lạnh? Nơi đó sao có thể có lê đông lạnh?” Hoa Kì kinh ngạc nói.
Trang Hào cười nói: “Đó là hầm chứa đồ ăn, mặc dù không sâu, nhưng tôi thực
không còn sức bò ra ngoài, cứ nằm nơi đó.” Trang Hào từ từ lật người,
gác một cái tay quấn băng khác lên bả vai Hoa Kì nói: “Cậu biết khi đó
tôi nghĩ gì không?”
“Nghĩ gì?”
Trang Hào nói: “Tôi nghĩ, nếu như lúc ấy cậu ở đó, cậu nhất định sẽ nói, ca, em cõng anh ra ngoài.”
Hoa Kì cười láo lĩnh nói: “Em cõng không nổi, không có hơi sức đó.”
Trang Hào khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại nói: “Có lúc cảm thấy sống thật mệt mỏi.”
“Không có gì, anh mà mệt mỏi, em xoa bóp giúp anh.” Hoa Kì lắc mông cọ vào
ngực Trang Hào, nói tiếp: “Ca, anh để em cởi quần áo là muốn ôm em à?”
“Nếu không thì sao?” Trang Hào du côn cười nói: “Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi muốn chơi cậu?”
Hoa Kì bĩu môi: “Anh muốn chơi em em còn không có cho đâu, em thử qua, một
đầu ngón tay đi vào đã đau, chỗ kia của anh lớn như vậy lẽ chơi em chết
thì sao?”
Trang Hào cười nói: “Vậy thì ngủ đi, mệt.”
Hoa Kì trầm mặc một hồi: “Ca, anh đi thăm mẹ anh chưa?”
“Ừ, tôi mới vừa vào bệnh viện đã đi thăm.” Trang Hào buộc chặt cánh tay,
nhỏ giọng nói: “Còn phải cám ơn cậu, nếu không phải cậu, đoán chừng lúc
này mẹ tôi. . . . . .”
“Dì ấy có ổn không?” Hoa Kì hỏi.
“Không có gì, một đao kia không sâu, từ từ nuôi là tốt.”
Hoa Kì gật đầu một cái, còn nói: “Ca. . . . . .” Hoa Kì do dự một lát: “Cái đó, anh xuất viện có thể đừng tìm Bàng Suất tính sổ hay không?”
“Cậu cảm thấy thế nào?”
Hoa Kì nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy rất lạ, Bàng Suất vào bệnh viện nói là
do anh sai người làm, nhưng hai ngày đó em luôn ở cùng anh, có phải
trong này còn có gì đó hay không?”
“Hoa tiểu cẩu rất
thông minh.” Trang Hào ôm Hoa Kì nói: “Ngày đó người cứu tôi ra là người bên cạnh Bàng Suất, trên đường tôi suy nghĩ cẩn thận, Vương Chấn cùng
Côn Tử mặc dù tới nhưng lại không hề làm gì cả, sau đó đám người kia
tới, nhìn đều lạ mắt không giống khu Thiết Đông.”
“Vậy là ai?” Hoa Kì kinh ngạc nói.
Trang Hào lắc đầu một cái: “Tôi cũng không biết, nhưng khẳng định không phải Bàng Suất làm.”
“Vậy sẽ là ai?”
Trang Hào cười cười: “Sau này hãy nói.”
Trang Hào vừa dứt lời, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Quách Tĩnh đứng ở
cửa nhìn chằm chằm hai người trên giường, kinh ngạc nói: “Ca, hai người
đây là?”
“Có chuyện gì?” Trang Hào không nhúc nhích nhìn hắn.
Quách Tĩnh điều chỉnh suy nghĩ, nói: “Ca, Chương Viễn tới rồi, ở trong phòng bệnh Bàng Suất đấy.”
Trang Hào cười lạnh nói: “Hắn hẳn phải đến, dù sao hắn và Bàng Suất là châu chấu trên một sợi thừng.”
“Mà em cảm giác hắn ta sẽ thuận đường sang đây thăm anh.”
Trang Hào cười nói: “Sao hắn lại không đến, giờ tao đức hạnh, hắn nhất định sẽ tới cười cợt nếu không hắn sẽ nghẹn mà chết.”
“Nói xấu ai đấy hả?” Cửa truyền đến tiếng Chương Viễn, sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của hắn. Lúc vào cửa Chương Viễn nói: “Trang Hào,
nói thế nào chúng ta cũng là hàng xóm cùng nhau lớn lên, tao thăm mày
một chút mày lại nghĩ tao đến cười mày? Chậc chậc, tâm nhỏ như lỗ kim
vậy.”
“Cút đi, ai cần mày tới thăm.” Trang Hào nhắm hai mắt lại, ngón tay trong chăn lại nhéo mạnh Hoa Kì.
Hoa Kì đau cau mày.
Chương Viễn bình tĩnh cười, sau đó nhìn Hoa Kì chậc một tiếng: “Trang Hào, mày thật sự thích đàn ông?”
“Quản được sao? Cút đi.” Trang Hào lạnh lẽo nói.
Chương Viễn cười khanh khách không ngừng: “Được rồi, tao sang đây xem mày thế
nào, chớ giận dỗi với tao, mày nghỉ đi, tao về.” Nói xong, Chương Viễn
thuận thế ra khỏi phòng bệnh.
Trang Hào híp mắt nhìn về
phía cửa chợt phát hiện người đứng bên cạnh Chương Viễn có chút quen
mặt, nhưng làm thế nào cũng nhớ không nổi người tới là ai.
Chương Viễn đi rồi, Quách Tĩnh cũng thức thời thối lui ra khỏi phòng bệnh. Bên trong khôi phục yên tĩnh, Trang Hào và Hoa Kì ai cũng không lên tiếng,
từng trận mệt mỏi kéo đến, không bao lâu đều ngủ.
Hoa Kì tỉnh lại lần nữa là bị đói tỉnh, lúc cậu đứng dậy mặc quần áo thì Trang Hào nhìn cậu nói: “Đừng mua sữa, không muốn uống.”
Hoa Kì ừ một tiếng: “Biết.”
Hoa Kì ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng bệnh, một đường chạy ra bệnh viện tùy tiện tìm một quán ăn xông vào.
Hoa Kì nhìn thực đơn nói: “Ông chủ, cho ba phần cơm sườn, một phần cơm rau hẹ trứng gà.”
“Ơ, thật xin lỗi, sườn chỉ còn một phần, cậu gọi món khác được không.”
Hoa Kì gật đầu một cái, lại lật thực đơn một lần: “Vậy thì một phần sườn, hai phần thịt băm hương cá, một phần rau hẹ trứng gà.”
Quán ăn nhỏ gần bệnh viện rất ít người ngồi ăn, dường như đều xách mang đi,
cho nên cũng không cần chờ rất lâu thức ăn đã được đóng gói xong, Hoa Kì trả tiền trở về. Lúc lên lầu đầu tiên Hoa Kì vào phòng bệnh của Bàng
Suất,