Polaroid
Tắm Cho Đại Ca

Tắm Cho Đại Ca

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325001

Bình chọn: 10.00/10/500 lượt.

àng cảm ơn: "Cám ơn Đào ca." Tiếng nói vừa dứt, Hoa Kì liền xoay người chạy vào nhà tắm nam, sau khi đổi lại quần áo xong, lại vội vàng đến khu nghỉ

ngơi của nhân viên, cẩn thận lấy hộp sủi cảo đóng băng bốn năm ngày

trong tủ lạnh ra, Hoa Kì nhìn sủi cảo mà có điểm tâm thương, nhiều ngày

như vậy, đoán chừng ăn không ngon nữa.

Hoa Kì nhét sủi cảo vào trong ngực, len lén chạy ra khỏi trung tâm tắm rửa.

Nhà Trang Hào ở khu Hướng An, đó là một khu nhà cũ, phòng ốc đều được xây

thật lâu trước kia, dường như đều là nhà trệt, nhưng giá phòng nơi này

lại rất đắt, đây cũng chính là nguyên nhân Trang Hào không chuyển nhà

đi.

Hoa Kì thuê xe đến khu Hướng An, lúc xuống xe trời đã tối

sầm, cả con đường đều âm u, chỉ có ba bốn cái đèn đường làm việc, cung

cấp ánh sáng có hạn.

"Số 65. . . . . . Số 65? A. . . . . . Tìm

được." Hoa Kì nhìn cái cửa gỗ lớn màu đen mở toang hoác trước mặt, một

trái một phải dán hai chữ Phúc, phía trên treo số 65, Hoa Kì không chút

suy nghĩ liền đi vào.

"Trang. . . . . ." Hoa Kì mở miệng muốn gọi tên Trang Hào, vậy mà mới vừa hô lên một chữ, một cái bóng màu đen liền vụt qua: "Gâu gâu gâu gâu. . . . . ."

"Má ơi." Hoa Kì bị hù tay

chân luống cuống, kêu to: "Chó a, một con chó thật to a, cứu mạng." Hoa

Kì bị chó rượt chạy trong sân, sau đó bị buộc chạy vào trong ngõ, cậu co ro cúm rúm đứng tại chỗ, miệng không ngừng kêu: "Trang Hào, nhanh ra

đây cứu mạng, tôi sắp bị gặm."

Trên thực tế, con chó Husky lớn trước mặt Hoa Kì không thể xông tới nữa, bởi vì xích sắt trên cổ nó cũng chỉ dài đến đây thôi.

"Sủa cái gì vậy?" Trang Hào mặc áo ấm từ trong nhà chạy ra, vừa mở cửa liền

nhìn thấy Hoa Kì bị Hắc Cái nhà mình ép vào trong góc, bị dọa mặt mũi

trắng bệch.

Hoa Kì thấy Trang Hào như thấy được Chúa cứu thế: "Trang Hào, nhà anh sao lại nuôi con chó lớn như vậy, làm tôi sợ muốn chết."

Hắc Cái còn không ngừng điên cuồng sủa, miệng đầy răng nhọn có tuyết tôn lên càng thêm dọa người.

Trang Hào khoanh tay nói: "Dkm cậu, cậu còn chủ động tìm tới cửa?"

Hoa Kì mím miệng: "Lần sau tôi không tới nữa được chưa? Anh nhanh kéo con chó này đi cái đã."

Trang Hào cười cười: "Hắc Cái, tới."

Hắc Cái nghe chủ nhân gọi thì không sủa nữa rồi, thuận theo chạy đến bên cạnh Trang Hào ngoắt ngoắt cái đuôi.

Trang Hào khom lưng sờ sờ đầu nó, đứng dậy lúc hỏi "Cậu tới làm gì?"

Hoa Kì thở phào nhẹ nhõm, trấn định lấy sủi cảo trong ngực ra, cầm trong

tay giơ lên nói: "Tôi bọc sủi cảo nhân thịt, tôi biết anh thích ăn, cho

nên đặc biệt đưa tới cho anh đó."

Trang Hào nhìn Hoa Kì chăm chú, nhìn 10 mấy giây: "Dkm, cậu thật khéo đùa." Trang Hào dắt Hắc Cái đến

bên cạnh lồng sắt, dụ dỗ Hắc Cái đi vào, sau đó dùng ổ khóa khóa lồng

lại.

Không có Hắc Cái uy hiếp, Hoa Kì lớn mật đi tới.

Trang Hào nhìn Hoa Kì đang cười hì hì, mình cũng nhịn cười không được: "Lạnh thành như vậy còn cười được."

Hoa Kì hít mũi một cái, cười hì hì nói: "Hôm nay thật lạnh."

Trang Hào hừ một tiếng, phối hợp đi tới cửa, lúc mở cửa thì Trang Hào nhẹ giọng nói: "Còn không vào nhà?"

Nhà Trang Hào rất rộng rãi, phòng ngủ lớn cách một hành lang là một phòng

ngủ nhỏ, theo hành lang đi vào trong chính là phòng bếp, khuyết điểm duy nhất là không có phòng vệ sinh, đây là điều mà rất nhiều nhà trệt đều

không có.

Sau khi Hoa Kì vào cửa, đứng ở cửa quan sát

gian phòng ngủ lớn ở giữa, gia cụ đều làm bằng gỗ lim, nhìn qua giống

như trở về thời cổ đại. Đối diện cửa chính là một tủ quần áo lớn, bên

cạnh là một cái bàn gỗ, đồng hồ để bàn phía trên đang tích tắc đung đưa

quả lắc.

Mặt bên tủ treo quần áo là một cái giường giữ ấm, nghiêm túc nghe, còn có thể nghe thấy tiếng nước nóng sôi bên trong.

Thấy nơi này, Hoa Kì không khỏi siết chặt túi trong tay.

“!@#$%$@, còn không đi vào, chờ gì nữa đấy?” Trang Hào ở sau lưng Hoa Kì thúc giục.

Hoa Kì lấy lại tinh thần, vội vàng đi vào, cười láo lĩnh nói: “Nhà anh thật ấm áp, tốt hơn nhà em nhiều.”

“Qua năm mới không ở nhà, tìm tới chỗ tôi làm chi?” Trang Hào đi tới bên

giường giữ ấm ngồi xuống, đang muốn trêu chọc Hoa Kì, lại nghe thấy có

người lê dép từ phòng bếp chạy tới.

“Con trai, ai tới

vậy ?” Mẹ Trang Hào là một người phụ nữ rất mốt, tóc quăn, trên người

mặc áo lót lông cừu màu trắng sữa, phía dưới bị tạp dề che mất, xem

không rõ.

Trang Hào liếc mắt: “Một kẻ ngốc.”

“Kẻ ngốc?” Mẹ Trang Hào sững sờ, từ cửa ló đầu vào: “Ơ, đứa nhỏ này trước kia chưa từng thấy qua? Trong đội xe của con à?”

“Ánh mắt của mẹ bị gì vậy, gầy như thế, đoàn xe của con muốn cậu ta làm gì?” Trang Hào nửa đùa nói.

Mẹ Trang Hào cầm muỗng thức ăn đi vào, trên dưới nhìn Hoa Kì mấy lần.

“Chào dì, cháu là bạn của Trang Hào ca, tên là Hoa Kì.”

Mẹ Trang Hào thường thấy đám bạn của Trang Hào không phải người tốt, không phải thô tục thì hay đánh nhau ẩu đả, tự nhiên cũng thành thói quen,

thậm chí thỉnh thoảng còn có thể cùng đám bạn Trang Hào đánh mạt chược

đấu địa chủ gì đó. Đây là lần đầu bà gặp một người lịch sự, nhìn lại

sạch sẽ, mẹ Trang Hào cười nói: “Đứa nhỏ này thật lịch sự, cháu mới vừa

nói cháu gọi