
quần áo, để một phần bắp
đùi trên giường dùng để tắm kỳ, Hoa Kì dùng tay trái ôm bắp đùi trái,
tay phải cầm gương đưa ra sau lưng, tỉ mỉ quan sát phía sau của mình.
[=.=’ Bó tay Kì Kì rồi, mà công nhận cái tên em í hợp với nghề nhỉ :v
tắm “Kỳ” ) '>
"Thì ra nó là như vậy à?" Hoa Kì còn dùng lực co rụt cúc hoa một cái, này
giống như đi cầu vậy, nhìn phía sau bắt đầu khởi động, Hoa Kì chẹp
miệng, vội vàng nhảy xuống giường.
Hoa Kì rửa tay một cái, sau đó thăm dò vào phía sau, từ từ dùng ngón tay trỏ cho vào bên trong, cảm
xúc khô ráo làm cho cậu không thích ứng được, vì vậy cậu quả quyết cho
ra một cái kết luận, đời này cậu sẽ không chơi cúc hoa, bao gồm cả Trang Hào trong đó.
Luận chứng lấy được kết quả, Hoa Kì mặc quần áo tử tế len lén chạy về, thấy không ai chú ý liền an tâm đi ngủ.
Buổi chiều ngày hôm sau, trung tâm tắm rửa không có quá nhiều người tới tắm, dù sao đang đầu năm, rất nhiều người muốn thăm người thân hoặc đi la
cà, thời gian dư giã, Hoa Kì nói một tiếng cùng quản lý, mặc áo khoác
quân phục rồi chạy như điên ra khỏi trung tâm tắm rửa.
Hoa Kì mua một cái bánh báo trước cửa trung tâm tắm rửa, tăng giá năm xu, thuê xe
đến vùng ngoại ô cũng mấy chừng 25 tệ. Hoa Kì co người lại trong xe lạnh lẽo, nhìn tuyết rơi nhẹ bên ngoài, quấn chặt lấy áo khoác quân phục.
Dọc theo đường đi rất là nhàm chán, Hoa Kì dựa vào ghế liền ngủ mất, còn chảy nước miếng.
Lúc tới nơi, Hoa Kì bị tài xế đánh thức từ trong mộng, cậu theo thói quen
lau miệng, thò tay vào túi áo khoác móc ra 30 tệ thanh toán tiền xe, sau đó đẩy cửa xe ra, bọc áo khoác quân phục chạy chậm một đường.
Hoa Kì từ năm ngoái đã đi ra khỏi nhà, mãi cho đến mồng bốn mồng năm đầu
năm mới trở về, vừa vào cửa không đợi mẹ mở miệng nói chuyện, cậu đã vội vàng chạy tới phòng bếp: "Mẹ, chúng ta còn sủi cảo không?"
"Vừa vào cửa chưa hỏi thăm gì tôi cả, còn muốn sủi cảo?" Lão thái thái rất không vui nói.
Hoa Kì nhếch miệng cười nói: "Mẹ, con đây không phải là chưa kịp nói sao, mà mẹ nói đi mà, chúng ta có còn sủi cảo hay không."
Lão thái thái nói: "Có, bên ngoài trong sân tuyết còn có hai bao đấy."
"Nhân gì?" Hoa Kì hỏi.
"Rau hẹ trứng gà, sao?"
Hoa Kì vỗ đùi một cái: "Mẹ không bọc nhân thịt bằm à?"
"Có bọc, nhưng mà tôi và cha cậu ăn xong rồi, sao nào?" Lão thái thái không rõ chân tướng hỏi.
"Ai nha, hai người sao không chừa cho con một chút, người gì mà tham ăn như vậy, không sợ no chết sao." Hoa Kì ra khỏi phòng bếp, vừa đi vừa cởi áo khoác quân phục trên người,
"Cậu cái đồ con thỏ nhỏ chết tiệc
kia, mẹ cậu và cha cậu còn chưa có mà ăn, cậu còn cằn nhằn như vậy?" Lão thái thái oán giận nói.
Hoa Kì quay đầu lại cười khúc khích: "Con nào dám."
Lão thái thái trợn mắt nhìn Hoa Kì một cái: "Cần thái thịt không, muốn ăn
thì tự đi mà bao, con đói thì lấy rau hẹ trứng gà ra ăn một miếng đi
đã."
Hoa Kì vào trong phòng, ném áo khoác quân phục lên đầu
giường đặt gần lò sưởi, sau đó đá dép bông trên chân rồi bò lên giường
đặt gần lò sưởi, Hoa Kì tự nhiên đưa hai chân vào trong chăn: "Mẹ, mẹ
làm một ít nhân sủi cảo đi, con tự bao."
Lão thái thái sững sờ, vội vàng chạy đến trước cửa sổ hết nhìn đông tới nhìn tây.
"Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
Lão thái thái nhìn ngoài cửa sổ: "Mẹ nhìn một chút xem hôm nay có phải mặt trời mọc ở hướng tây hay không."
Hoa Kì không nhịn được cười: "Con làm hoành thánh tặng cho người ta, là người rất quan trọng."
"Cái gì? Tặng cho người ta?" Lão thái thái quay đầu lại: "Con cho rằng chúng ta là địa chủ hả? Còn làm hoành thánh tặng người ta?"
"Mẹ đừng
có keo kiệt như vậy, con chỉ đưa có hôm nay, nhanh làm nhân sủi cảo cho
con đi, nếu không con không nộp tiền công mấy ngày nay đâu." Hoa Kì uy
hiếp nói.
Lão thái thái bĩu môi: "Trước tiên nộp tiền đã, mẹ đi lấy nhân sủi cảo cho con."
Hoa Kì liếc mắt: "Đều nói mẹ nào con nấy, con yêu tiền như vậy đều là học
theo mẹ đó." Hoa Kì kéo áo khoác quân phục, từ trong túi móc ra tiền
công mấy ngày nay ném tới.
Lão thái thái vừa nhìn thấy tiền hai
mắt liền tỏa sáng hừng hực, vội vàng cầm lên đếm: "Con trai, mấy ngày
nay kiếm được nhiều tiền thế?"
Hoa Kì nói: "Mấy ngày nay con gặp được khách quý, thường thăm con...con làm hoành thánh chính là muốn đưa cho anh ta."
"Khách quý à, vậy tặng sủi cảo đáng giá, mẹ băm thịt làm nhân cho con ngay."
Lão thái thái cầm tiền nâng nâng ước lượng một chút rồi vội vàng ra khỏi phòng, mặc áo đơn bới tuyết nửa ngày, cuối cùng bới được thịt ra ngoài.
Lão thái thái cầm thịt vào phòng: "Con trai, thịt này đông lạnh thành như vậy, phải chờ lâu mới tan đá được, có thể chờ không?"
Hoa Kì luôn miệng nói: "Không thể chờ, tối hôm nay con phải về làm việc rồi."
Lão thái thái bị làm khó: "Con trai, con chờ ha, mẹ tới nhà chú hai của con mượn khối thịt." Nói xong, lão thái thái cầm áo bông trên giá áo, liền
mang vào rồi chạy như điên ra khỏi phòng.
Sau khi lão thái thái đi, Hoa Kì ngáp một cái, thân thể nằm xuống chết dí trong chăn liền ngủ.
"Con trai, mau dậy."
Hoa Kì từ từ mở mắt.
Lão thái thái bưng chậu nói: "Mau dậy, mẹ băm hết th