
ịt làm xong nhân bánh
rồi, mẹ bao với con." Lão thái thái chuẩn bị tất cả công cụ, chày cán
bột, thớt, bột mì, mọi thứ.
Hoa Kì tỉnh táo lại, cuộn ống tay áo
lên nói: "Tự con bao là được, mẹ đi làm việc của mẹ đi." Hoa Kì xuống
giường sưởi, rửa tay trong chậu một cái, lau khô rồi tới kệ bếp bắt đầu
nhào bột mì.
Lão thái thái ở một bên quan sát, hôm nay Hoa Kì
không giống ngày thường, lão thái thái bồi hồi ở một bên, mở miệng hỏi:
"Con trai, người khách quý này có phải là nữ hay không?"
Hoa Kì ngẩn ra, sau đó cười nói: "Mẹ thôi đi, nếu như là nữ thì người ta làm gì cho con tắm kỳ?"
Lão thái thái cười nói: "Cũng đúng ha, nữ thì không vào nhà tắm nam được."
"Được rồi, mẹ cứ làm việc của mẹ đi, tự con bao là được." Hoa Kì đẩy lão thái thái tới chỗ khác, sau đó bắt đầu nhào bột mì, cán bột làm hoành thánh.
Thủ pháp của Hoa Kì gọn gàng, bánh sủi cảo nhỏ nhắn tinh xảo vừa miệng, đặt chỉnh tề một hàng, trong đó còn có hình bông hoa, con chuột, bánh mì,
tóm lại đặt vào đó rất nhiều tâm tư.
Hoa Kì một hơi bọc hơn ba mươi cái, bột bánh còn dư lại thì bỏ đi.
Hoa Kì lấy hộp cơm và bọc nilon ra, bên trong rải một lớp bột mì, sau đó
cho từng cái bánh vào. Tất cả giải quyết xong rồi, Hoa Kì ngẩng đầu nhìn thời gian, vừa đúng lúc phải trở về.
"Mẹ, con tới nhà tắm đây."
Lão thái thái từ một phòng khác trong nhà đi ra ngoài: "Con trai, ba con
nói mùng sáu về nhà một chuyến, mẹ phải tới thăm nhà dì cả của con."
Hoa Kì mặc áo khoác quân phục, từ trong tủ giày cầm một đôi dép bông mang vào chân: "Không đi, muốn đi hai người đi đi."
"Hừ, đứa bé này chẳng nghe lời chút nào."
Hoa Kì giơ hộp cơm lên đi ra ngoài: "Năm nào cũng thăm, đến thăm rồi cũng
chẳng làm gì, mà mỗi lần tới thăm cũng chỉ mừng tuổi có 10 tệ, con nghèo rớt mồng tơi sao, cần 10 tệ của họ lắm sao?"
"Tiền ít một chút, nhưng chúng ta cũng phải đi."
"Nói cho rõ thì năm đó không phải mẹ lì xì cho con nhà dì cả ba bốn trăm tệ
đúng không? Tiền đó đều tiền con khổ khổ cực cực kiếm ra đó." Hoa Kì
dừng ở cửa, tức giận bất bình nói: "Con không cần dì ta cho lại nhiều,
nhưng mà nào có người không biết phải trái như vậy? 10 tệ, thời này còn
ai như vậy nữa không?" Nói xong, Hoa Kì đẩy cửa chạy ra ngoài.
Hoa Kì chạy hồi lâu trong tuyết, hổn hển thở gấp.
Nhà Hoa Kì ở trong một trấn nhỏ vùng ngoại ô, cậu phải đi qua một rừng cây, nơi đó mới có xe đi tới trung tâm thành phố, Hoa Kì từng bước một khó
khăn đi về phía trước, trong đôi dép bông có không ít tuyết, chạm đến
thân thể cậu thì tuyết tự nhiên hòa tan trong dép, lạnh lẽo từ bàn chân
truyền đến toàn thân.
Rốt cuộc Hoa Kì cũng trở lại trung tâm tắm
rửa, vừa vào nhà tắm nam liền bỏ hai dép ướt nhẹp trên chân, cậu thay
dép rồi giơ hộp cơm chạy tới khu nghỉ ngơi của nhân viên, nơi đó có một
tủ lạnh, cậu giấu sủi cảo vào sâu trong tầng đông, còn dùng một con cá
đắp lên phía trên, sợ bị con mèo tham ăn nào đó trộm đi.
Cứ như
vậy, Hoa Kì bắt đầu thời gian chờ đợi khá dài, từ một ngày biến thành
hai ngày, hai ngày thành bốn ngày, bất tri bất giác nhân đôi, đến ngày
thứ năm, rốt cuộc Hoa Kì không nhịn được rồi, cậu muốn gặp anh.
Trong mấy ngày chờ đợi này, Hoa Kì dưỡng thành thói quen, mỗi ngày sẽ tới
quầy lễ tân hỏi Trang Hào có tới hay không, nếu như là nhân viên chưa
từng gặp Trang Hào, Hoa Kì sẽ tả lại diện mạo của Trang Hào, trong đó
không thiếu phóng đại, bởi vì Trang Hào trong lòng Hoa Kì, là một biểu
tượng hoàn mỹ.
Ngày vẫn như cũ trôi đi, anh vẫn không tới.
Hoa Kì phờ phạc rũ rượi lê dép chuẩn bị từ quầy lễ tân trở về nhà tắm nam,
kết quả lúc quay người lại liền nhìn thấy Vương Văn Đào cùng bạn gái hắn đi vào, Hoa Kì liền thấy được hi vọng, một bước vọt tới.
Vương Văn Đào thật bị dọa sợ, nhảy ra ôm bạn gái tùy tiện mắng: "Dkm cậu, cậu muốn hù chết người à?"
Hoa Kì tự động bỏ qua lời hắn nói nhảm, cười nói: "Đào ca, anh có thể cho em địa chỉ nhà của anh Trang Hào không?"
Vương Văn Đào ngớ ngẩn, từ trên xuống dưới nhìn kỹ Hoa Kì, trong giây lát hắn nhớ tới người đứng trước mặt là thần thánh phương nào: "Mả mẹ nó, thì
ra là thằng nhãi cậu, lần trước giúp ca tôi cản một đòn, phải không?"
Hoa Kì không ngừng gật đầu: "Đúng, chính là em, anh có thể nói cho em địa chỉ nhà anh ấy không?"
"Cậu muốn địa chỉ nhà đại ca hả? Có chuyện gì?"
Hoa Kì nói: "Trang Hào ca lần trước tới tắm kỳ, lúc đi rồi lại bỏ quên đồng hồ đeo tay nơi này, em muốn tự mình đưa đến cho anh ấy."
"Không cần, cậu giao cho tôi là được."
Hoa Kì lại nói: "Không được, em muốn tự mình giao cho anh ấy."
"Dkm, cậu sợ tôi nuốt đồng hồ làm của riêng à?"
Hoa Kì cười làm lành nói: "Em không có ý đó, tôi chỉ muốn tự tay đưa cho anh ấy, còn có chút chuyện riêng muốn nói với anh ấy."
Vương Văn Đào hình như còn muốn từ chối, không ngờ cô gái trong ngực hắn nói: "Ai nha, anh cứ cho cậu ấy đi, ở nơi này đôi co làm gì, em còn muốn
ngâm nước nóng ngủ cho ngon giấc đó."
Vương Văn Đào vội vàng cười nói: "Ai ôi, không kịp đợi?" Vương Văn Đào thu lại nụ cười, quay đầu
nhìn Hoa Kì nói: "Khu Hướng An phố 18 số 65."
Hoa Kì vội v