Pair of Vintage Old School Fru
Tắm Cho Đại Ca

Tắm Cho Đại Ca

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325212

Bình chọn: 10.00/10/521 lượt.

g được đổi ý.”

“ĐM, cậu thật giỏi.” Trang Hào nhịn.

Trong lòng Hoa Kì vui mừng, hai chân dán trên lưng anh sưởi ấm, ngón chân còn không ngừng lộn xộn .

Cái này gọi là chân ấm áp, trong lòng cũng ấm áp. Trang Hào hình như rất thích ăn hoành thánh Hoa Kì làm, mặc dù bỏ tủ lạnh mấy ngày, nhưng vị vẫn không tệ, vì hồi báo Hoa Kì làm bữa sủi cảo này,

Trang Hào dứt khoát hy sinh lưng mình, mặc cho chân lạnh lẽo của Hoa Kì

dán lên sưởi ấm.

Trang Hào ăn bao lâu, Hoa Kì liền ấm bấy lâu.

Lúc Trang Hào để đũa xuống xoay người thì anh nhìn thấy Hoa Kì đã sớm nằm trên giường gạch, gối lên gối của anh ngủ thiếp đi.

Trang Hào xoay người lôi chân Hoa Kì ra khỏi nội y giữ ấm, bởi vì động tác

quá lớn, Hoa Kì không tình nguyện mở mắt, liếm môi một cái nói: “Ăn xong rồi à?”

Trang Hào gãi gãi đầu: “Cậu có ăn hay không? Không ăn thì mau về nhà đi.”

Hoa Kì từ trên giường đất bò dậy, lau khóe miệng nói: “Nhà em ở vùng ngoại ô, có về cũng phải trở về trung tâm tắm rửa.”

Trang Hào lật người nửa dựa trên giường gạch, một chân chống lên nói: “Trước ăn xong cơm, ăn xong rồi thì đi nhanh lên.”

Hoa Kì bĩu môi, bò đến trước bàn cầm đũa nói: “Mới vừa rồi mẹ anh đã nói, cơm nước xong anh mang em đi phóng pháo kép.”

“!@#$%$@, bà ấy nói là chuyện của bà ấy, tôi không có đồng ý.” Trang Hào lấy tay chống đầu, hơi híp mắt lại giống như lim dim.

Hoa Kì không lên tiếng, cầm chén cơm bù đầu buồn bực nhai.

Hoa Kì vừa ăn vừa suy nghĩ, như thế nào mới có thể tiến hành tới cùng.

Nghĩ như vậy, Hoa Kì tự hỏi trong lòng, lần này tới không phải là đưa sủi

cảo cho anh ấy sao? Nhưng giờ lại khác, trong nhà Trang Hào chỉ có mình

anh ấy, vì vậy, tính toán trong lòng lại bắt đầu gõ răng rắc vang lên.

“Ăn no.” Hoa Kì để chén cơm xuống, dùng khăn giấy một bên lau miệng, vỗ bụng nói: “Em ăn no, chúng ta đi phóng pháo kép ha?”

Trang Hào nhắm mắt lại lười biếng nói: “Ăn xong rồi thì cút ngay đi, tôi không có thời gian phóng pháo kép gì gì đó với cậu.”

“Ai nha, mẹ anh đã nói là anh phải đi phóng pháo kép với em mà.” Hoa Kì lấy can đảm, đưa chân nhẹ nhàng đá đá mông Trang Hào.

Trang Hào bị Hoa Kì giày vò phiền, mạnh mẽ lật người ngồi dậy: “Tôi thấy cậu giống như pháo kép.”

Hoa Kì rụt cổ, nhe răng cười nói: “Em mà là pháo kép thì tốt rồi, dù sao anh cũng không để ý, cả ngày ở nhà anh ngây ngô.”

Trang Hào giận quá hóa cười: “Cậu đúng là muốn bị đánh.”

Hoa Kì phồng má: “Đánh đi, tùy tiện, chỉ là, đánh hỏng anh phải bồi tiền thuốc thang.”

Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Sao tôi lại chọc phải tên biến thái thế này, thật hối hận lúc đầu để cậu hỗ trợ.”

Hoa Kì hé miệng cười trộm nhưng mà không lên tiếng.

Trang Hào không chịu được Hoa Kì cứ dính mình mè nheo như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý dẫn cậu đi phóng pháo kép. Trang Hào đứng trên giường

gạch, từ một bên tủ treo quần áo lấy ra mấy cái pháo kép còn dư lại

không nhiều, còn có hai đèn khổng minh cùng một cái pháo hoa, bởi vì để

thời gian qua dài, phía trên có không ít bụi bậm.

Trang Hào chán ghét bĩu môi, nổi giận thổi rớt bụi bậm phía trên, nhất thời bụi bậm bay tứ tung.

Hoa Kì phất phất tay phủi bụi trước mặt nói: “Cất bao lâu rồi vậy?”

“Không biết.” Trang Hào nhét pháo kép vào trong túi nhựa, từ trên giường đất

nhảy xuống, lúc anh cúi đầu mang giày nói: “Còn không mang giày vào, chờ gì nữa?”

Hoa Kì ngẩn người: “Anh không mặc quần áo à?”

“Chẳng lẽ tôi để trơn mông sao?” Trang Hào ngẩng đầu hỏi ngược lại.

Hoa Kì vội vàng xuống đất, mang vào đôi giày vải bông lạnh lẽo ươn ướt bên giường: “Đúng rồi, không cần dọn dẹp bàn sao?”

Trang Hào nói: “Không cần, trở lại dọn sau.”

Hoa Kì coi như những lời này của Trang Hào là mời cậu trở lại, vì vậy vui

mừng bừng bừng mặc vào áo khoác ngoài quân phục cùng Trang Hào ra khỏi

cửa.

Tối nay gió lạnh thấu xương, hai người đứng trong

sân, Trang Hào lôi pháo kép từ trong túi để lên đống tuyết, sau đó móc

ra cái bật lửa trong túi đốt mồi dẫn hỏa, không bao lâu nghe một tiếng

vang thật lớn phóng lên bầu trời, đi theo là một tiếng vang thật lớn

trên không trung nổ ra, đây là cái gọi là pháo kép, cũng gọi là song

hưởng pháo.

Hoa Kì nhìn bầu trời nói: “Cái chơi ứng không vui, anh phóng pháo hoa đi?”

“ĐM, thật nhiều chuyện.” Trang Hào ngoài miệng mắng, nhưng tay lại lấy ra

pháo hoa, cố định tốt vị trí, Trang Hào đốt mồi dẫn lửa, sau đó che kín

áo chạy tới bên cạnh Hoa Kì.

Hai người lẳng lặng đợi mấy giây, chỉ thấy một ánh lửa vọt hướng bầu trời đêm, giữa không trung

sáng lạng nở rộ, từng vệt lửa giống như sao rơi nhanh chóng xẹt qua bầu

trời, sau đó biến mất không thấy gì nữa. Cứ như vậy, từng một ánh lửa

vọt hướng bầu trời đêm, lại liên tiếp nổ rộ giữa không trung.

“Đây là lần đầu tiên em nhìn pháo hoa ở khoảng cách gần như vậy đấy.” Hoa Kì ngửa đầu nhìn bầu trời đêm nói.

Trang Hào cũng ngước đầu: “Cậu đừng có nói cho tôi biết cho tới bây giờ cậu chưa từng phóng pháo chứ?”

Hoa Kì ừ một tiếng: “Khi còn bé bị pháo bắn trúng, cho nên mẹ không cho em chơi nữa.”

“Này thì tính là pháo hoa gì, chờ có thời gian tôi dẫn cậu tới đoàn xe, đến

l