Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tái Sinh Để Theo Đuổi Anh

Tái Sinh Để Theo Đuổi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323611

Bình chọn: 7.5.00/10/361 lượt.

ông phải là người đàn ông gì tốt cả!” Lục Minh Trầm giữ chặt cánh tay Đỗ Cận đang đẩy người

cậu ta, kéo Đỗ Cận vào trong ngực.

“Tôi rất tỉnh táo, cậu có thể

đi đi được không?” Đỗ Cận đẩy Lục Minh Trầm ra, nhìn vào mắt Lục Minh

Trầm nói: “Nếu như cậu muốn tôi biết Mục Khiêm Thư là người như thế nào, chúc mừng, cậu đã đạt được mục đích.”

Lục Minh Trầm bị Đỗ Cận

đẩy ra ngoài cửa, cậu ta lớn tiếng nói: “Đỗ Cận, tôi chỉ là vì muốn tốt

cho cô! Hắn ta thực sự không đáng! Cô vì cái gì phải chấp mê bất ngộ như vậy!”

Đỗ Cận mở to hai mắt: “Vì sao các người ai cũng đều cho là tốt với tôi! Tôi đây nên làm như thế nào? Phải khóc rống lên rơi nước

mắt thì các người mới chịu phải không?”

Đỗ Cận rất ít khi nói

nặng lời như vậy, Lục Mạn bị kẹt giữa Đỗ Cận và Lục Minh Trầm, không

biết làm như thế nào cho phải. Đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu chuyện gì

đang xảy ra.

Chờ sau khi Lục Minh Trầm rời đi, Lục Mạn mới kéo tay Đỗ Cận ngồi trên ghế sofa, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Cận, cậu làm sao vậy?”

Đỗ Cận xua tay, nhắm mắt lại: “Không có việc gì, Mạn Mạn, mình chỉ cảm thấy hơi mệt.”

Đến tối Mục Khiêm Thư vẫn không gọi điện thoại tới giải thích, Đỗ Cận giả

vờ như không có người Mục Khiêm Thư này, cô không biết mình còn có thể

ngụy trang được bao lâu, nhưng kỳ lạ là trong lòng lại không đau.

Đau thương đến chết tâm, lần đầu tiên Đỗ Cận nhận ra đây là cảm giác gì.

Đỗ Cận ngủ trên ghế sofa, nhắm mắt lại đem từng chuyện của Mục Khiêm Thư

nghĩ lại từng chút một, nhưng ngay cả một giọt nước mắt cũng không có.

Là không yêu? Hay là yêu?

Đỗ Cận tưởng rằng cuối cùng cô vẫn chịu được sự phản bội, năm đó sau khi

Lâm Tử Dương phản bội cô cũng cho là mình sẽ chịu không nổi, nhưng sự

thật lại trái ngược, cô ăn ngon ngủ ngon, chỉ là thể trọng lại giảm

xuống rất nhiều. Đỗ Cận có chút bất đắc dĩ, đây xem như là thành công

giảm béo sao?

Lúc đầu trong công ty cũng không có ai biết chuyện

này, nhưng theo tần suất Lý Vi Ngưng ra vào văn phòng của Mục Khiêm Thư, trong lòng mọi người cũng biết rõ, nhìn Đỗ Cận bằng ánh mắt chứa mấy

phần hả hê.

Đương nhiên cũng có nhiều người chính nghĩa, ví dụ như đồng nghiệp cùng phòng, ví dụ như Trương Mẫn.

Trương Mẫn vẫn như cũ đứng bên cạnh Đỗ Cận, mỗi khi có người nói bóng nói gió

Trương Mẫn sẽ phản bác lại, Đỗ Cận giật giật khóe môi nói với Trương

Mẫn: “Được rồi, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành rồi, cần gì phải như vậy.”

Trương Mẫn giật mình nhìn Đỗ Cận, cô còn cho là bản thân che giấu rất tốt.

“Làm sao cô biết?” Trương Mẫn thật sự há hốc, kinh ngạc nhìn Đỗ Cận. Trong

lòng lại trào lên áy náy, ở chung lâu như vậy, thật sự đã đối đãi với cô như bạn tốt.

“Đã sớm biết rồi.” Đỗ Cận cười cười với Trương Mẫn, tuy biết rõ Trương Mẫn nhưng vẫn xem Trương Mẫn như một người bạn tốt.

Trương Mẫn không xấu, trong lòng lại thật thà. Đỗ Cận biết cô ấy là do Mục

Khiêm Thư để bên cạnh cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện làm rõ,

cũng không cần thiết phải làm rõ, cô cũng tìm được một người bạn, điều

này có gì không tốt đâu?

Trương Mẫn có chút áy náy đứng bên cạnh Đỗ Cận: “Tiểu Cận, tôi không phải cố ý đâu.”

Đỗ Cận vỗ vỗ vai Trương Mẫn: “Tôi biết rồi, thật đấy. Tôi tin cô mà.”

Trương Mẫn há hốc mồm, thanh âm nghẹn ở cổ: “Vậy cô có tin Boss không?”

Vẻ mặt của Đỗ Cận nhất thời cứng đờ: “Tôi…”

“Đỗ Cận! Tới đây.” Đỗ Cận cười cười với Trương Mẫn, đi về phía đồng nghiệp đang gọi cô.

Cô tin Mục Khiêm Thư không?

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cho dù ai nói cô cũng sẽ không tin. Nhưng mà chính cô lại tận mắt nhìn thấy. Nếu sau đó Mục Khiêm Thư giải thích

anh chỉ là xã giao, không phải như cô nghĩ, cô cũng sẽ tin tưởng, nhưng

từ đầu tới cuối anh chưa từng giải thích.

Quyền lựa chọn chưa bao giờ ở trong tay mình, mà Mục Khiêm Thư cũng từ bỏ cơ hội của anh.

Cho nên, sự thật luôn được phơi bày khi người ta tỉnh mộng, sau đó sẽ nói

cho ngươi biết, ngươi chỉ là con vịt xấu xí, nên trở về nơi của mình

rồi.

Đối với lựa chọn của Mục Khiêm Thư, Đỗ Cận hoàn toàn không

bất ngờ, nửa tháng sau cô liền nộp đơn xin từ chức, đột nhiên cô cảm

thấy nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ bàn tay to lớn thô ráp của bọn họ, nhớ tấm

lưng không thẳng cùng mái tóc đã hơi nhuốm màu trắng.

Đột nhiên

cô lại nhớ như vậy, nhớ đến nỗi khóc không thành tiếng, ngày thứ mười

lăm không liên lạc với Mục Khiêm Thư, cuối cùng Đỗ Cận đã có thể thống

khoái khóc một trận.

Sáng ra Đỗ Cận mang đôi mắt đỏ bừng xử lý

thủ tục nghỉ việc, cô cũng không muốn quản có nhiều người trông thấy hay không, dù sao về sau cô cũng không cần xuất hiện ở đây nữa.

Cả

buổi sáng Đỗ Cận chuyển giao đơn từ chức, buổi chiều bộ phận nhân sự đã

thông báo cô không cần đến phòng ban làm việc nữa, có thể trực tiếp rời

khỏi.

Nhân viên của Hoa Tư khi nghỉ việc luôn phải báo cáo sau đó một tháng sau mới có thể rời khỏi, Đỗ Cận xem như trường hợp đặc biệt,

chỉ một ngày là cô có thể rời đi.

Đỗ Cận biết đây là ý của Mục

Khiêm Thư, chuyện của cô và Mục Khiêm Thư ở công ty có ai không biết, cô xin nghỉ việc, chủ nhiệm của bộ phận nhân sự tất nhiên muốn nhanh chóng thô