Tái Sinh Để Theo Đuổi Anh

Tái Sinh Để Theo Đuổi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323712

Bình chọn: 9.5.00/10/371 lượt.

ng báo cho Mục Khiêm Thư, mà Mục Khiêm Thư cũng rất nhanh đã ra

quyết định.

Có phải đây là kết cục tốt nhất đối với hai người?

Một người không ép buộc, một người không giữ lại.

Cuối cùng hai người bọn họ vẫn không thích hợp ở bên nhau.

Đỗ Cận cười cười, không có gì không tốt, cho cô một tình yêu hoàn hảo, chỉ cần không còn hoàn mỹ nữa thì phải chào tạm biệt thôi.

Đỗ Cận ôm đồ đạc của mình đứng trên đường, cảm thấy ông trời thật thích trêu

người, quanh đi quẩn lại cô vẫn trở về điểm xuất phát, chỉ là lúc này

đây sẽ không còn người tên Mục Khiêm Thư trong cuộc sống của cô nữa, chỉ còn lại sự vui vẻ trong lòng mà thôi.

Đỗ Cận nói với Lục Mạn

muốn trở về quê một thời gian ngắn, Lục Mạn và Triệu Tĩnh đưa Đỗ Cận đến nhà ga, ở nhà ga người đến người đi, Đỗ Cận lại thất thần một lần nữa.

Kiếp trước ở phi trường, một màn chờ đợi Lâm Tử Dương đột nhiên hiện lên

trong đầu khiến cho Đỗ Cận bật nghĩ, rốt cuộc có phải cô đang ở trong

mộng hay không, có phải tất cả chỉ là giấc mơ của cô ở trên máy bay.

Không thể nào khảo chứng, nhưng trong khoảng thời gian này mọi chuyện xảy ra thực sự giống như trong giấc mộng.

Tuy trong lòng Lục Mạn vô cùng buồn, nhưng Đỗ Cận muốn về nhà thì nên để

cho cô ấy về nhà, có lẽ trở về nhà tâm tình Đỗ Cận sẽ tốt hơn một chút,

Lục Minh Trầm đã đem mọi chuyện nói hết cho Lục Mạn nghe rồi.

Tính tình của Lục Mạn nóng nảy, lúc biết chân tướng liền muốn chạy đến công

ty Đỗ Cận tìm Mục Khiêm Thư, lại bị Lục Minh Trầm ngăn lại: “Chị nghĩ cô ấy sẽ không lo lắng cho chị sao?”

Động tác của Lục Mạn chậm lại, trừng mắt nhìn Lục Minh Trầm: “Vậy bây giờ phải làm sao? Để cho Tiểu

Cận tự dưng lại bị sỉ nhục như vậy ư?”

Lục Minh Trầm hít vào một hơi: “Để cho cô ấy tự giải quyết đi.”

Vì vậy, Đỗ Cận đã lựa chọn nghỉ việc.

Trong lòng Lục Mạn vẫn còn tức giận, Mục Khiêm Thư nhìn thế nào cũng không

giống người bạc tình phụ nghĩa, nửa tháng trước hai người vẫn còn yêu

nhau say đắm, sao đảo mắt một cái lại có thể chạy theo người phụ nữ khác được.

Lúc này đổi lại là Đỗ Cận ôm lấy Lục Mạn, cô ngửi mùi

hương trên người Lục Mạn, nghĩ đến một thời gian ngắn sẽ không thể gặp

Lục Mạn, trong lòng chợt thấy khó chịu.

Đỗ Cận quay người nói với Triệu Tĩnh: “Tính tình của cô ấy tuy không được tốt, kỳ thật cũng không có ác ý gì đâu. Cô ấy thích ăn đồ ăn ngon, mỗi lần cô ấy tức giận anh

chỉ cần dùng đồ ăn ngon dỗ cô ấy là được. Cô ấy không thích ngủ một

mình, em đi rồi anh phải chăm sóc cô ấy đấy…”

Đỗ Cận nói liên

miên cằn nhằn một hồi khiến cho vành mắt Lục Mạn đỏ lên, sau khi Đỗ Cận

rời khỏi còn ồn ào muốn đi tìm Mục Khiêm Thư tính sổ.

Trong nội

tâm Đỗ Cận hiểu rõ, lúc ở nhà hàng, khoảnh khắc nhìn thấy Lý Vi Ngưng cô đã bắt đầu hiểu, lòng của cô cũng đã hoàn toàn nguội lạnh.

Đỗ

Thịnh và Lý Nhân đứng ở nhà ga thành phố L đón Đỗ Cận, Đỗ Cận vừa xuống

xe lửa liền nhìn thấy Lý Nhân khoác áo màu đỏ đứng cạnh Đỗ Thịnh.

“Ba, mẹ!” Đỗ Cận chạy về phía Đỗ Thịnh và Lý Nhân, lần này trở về cô không

mang nhiều hành lý, có rất nhiều chuyện cần suy nghĩ rõ ràng, nhất định

cô sẽ trở về thành phố K, chỉ là bây giờ cô cần một thời gian ngắn để

tĩnh tâm.

Về phía thành phố K, trong văn phòng của Mục Khiêm Thư, Mục Học Lâm quay lưng về phía Mục Khiêm Thư: “Chuyện cháu nói là sự

thật?”

“Chú, chuyện này làm sao cháu có thể nói giỡn.” Mục Khiêm

Thư ngồi trên ghế dựa, bút trong tay gõ gõ lên bàn làm việc. Mắt nhìn

chằm chằm vào khung ảnh gia đình trên bàn, là vẻ mặt ôn hòa mỉm cười của ba mẹ.

Mục Học Lâm quay đầu nhìn Mục Khiêm Thư: “Vậy cháu định làm thế nào?”

Mục Khiêm Thư mỉm cười: “Đương nhiên là tương kế tựu kế!”

Mục Học Lâm gật gật đầu, phiền muộn nhìn Mục Khiêm Thư: “Chỉ đáng tiếc là đứa nhỏ Đỗ Cận kia.”

Ngón tay Mục Khiêm Thư đột nhiên dừng lại, sau đó tiếp tục động bút: “Không cần phải đáng tiếc, Đỗ Cận cô ấy sẽ hiểu cho cháu.”

Cửa két một tiếng bị mở ra, Lý Vi Ngưng mang theo nụ cười mỉm tiến vào văn

phòng của Mục Khiêm Thư, hơi nhẹ giọng nói: “Ông chủ Mục, chúng ta đi

thôi!”

Lý Vi Ngưng nói xong mới nhìn thấy bóng dáng của Mục Học

Lâm, hướng về phía Mục Học Lâm gật gật đầu xem như chào hỏi, sau đó lôi

kéo tay Mục Khiêm Thư đi ra khỏi văn phòng.

Để lại Mục Học Lâm nhìn chằm chằm hai bóng lưng mà ngẩn người. Đỗ Cận ở lỳ trong nhà nửa tháng, Đỗ Thịnh và Lý Nhân cũng không có mở miệng hỏi thăm chuyện

của cô ở thành phố K, cuối cùng chính cô nhịn không nổi hỏi bọn họ có

còn quan tâm cô nữa không.

Lý Nhân ngồi trên sofa uống trà lá mà

Đỗ Thịnh pha, thảnh thơi nhàn rỗi nói: “Quan tâm? Nếu con đồng ý về sau

sẽ ở nhà thì mẹ sẽ thường xuyên quan tâm con.”

Đỗ Cận sờ sờ mặt, thở dài một hơi, lại nói đến chuyện này nữa rồi!

“Ai nói con không về nhà? Con đã nghĩ kỹ rồi, con sẽ không về thành phố K

nữa, cũng không cần thiết nữa rồi.” Đỗ Cận cầm lấy tờ báo, hình ảnh Mục

Khiêm Thư và Lý Vi Ngưng mỉm cười hiện lên trước mắt, từ trên báo cô

cũng có thể cảm nhận rõ sự hạnh phúc của bọn họ.

Thật sự là trai tài gái sắc, rất xứng đôi…

Lý Nhân đẩy mắt kính nhìn Đỗ Cận: “Thật à?”

“Thật ạ.” Đỗ C


XtGem Forum catalog