
nhấn còi một cái, dừng xe lại, hạ cửa xe xuống, thò đầu ra:
"Tự Hoành, bây giờ anh đi ra ngoài hay là về bộ đội?"
Ánh mắt Chu Tự Hoành không khỏi xẹt qua cô gái đang cúi đầu chơi điện thoại di động bên cạnh anh, ngoài ý muốn chau chau mày. Đây là lần đầu
tiên phát hiện một phụ nữ bên cạnh Giang Đông.
"Đương nhiên là về bộ đội, sắp diễn tập quân sự rồi, tôi phải suy
nghĩ thật kỹ, làm thế nào để gọt nhóm dưa chuột các anh." Giang Đông hừ
một tiếng: "Đừng ngạo mạn, Binh Vương rất giỏi sao, cục trinh sát chúng
tôi cũng không phải chỉ để chơi, còn chưa biết ai gọt ai đâu."
Chu Tự Hoành rất tự tin cười hai tiếng: "Vậy chúng ta gặp lại trên
chiến trường đi." Nói xong, khởi động xe lướt qua xe Giang Đông, trong
chớp mắt ấy, Hứa Hựu An ngẩng đầu lên, cùng Chu Tự Hoành nhanh chóng
chạm mặt. Chu Tự Hoành không khỏi ngây người một lúc, trong lòng thắc
mắc tại sao lại là cô, sao cô và Giang Đông lại đi cùng nhau.
Hứa Hựu An chưa bao giờ hứng thú với bạn bè của Giang Đông, vì vậy
càng sẽ không chú ý. Trong lòng cô lúc này chỉ nghĩ đến một chuyện, làm
sao để vượt qua tối hôm nay.
Nơi này là khu nhà của người trong quân khu, mỗi tòa nhà đều khá bề
thế. Có thể vào ở nơi này đều là nhân vật cấp thủ trưởng, cho nên ngay
cả lính trinh sát đứng gác ở cửa cũng đều vác súng trên vai. Đây là nhà
cha dượng cô, từ góc độ này mà nói, mẹ cô có thể gả cho cha dượng, thật
sự là đã phất lên. Với điều kiện của cha dượng cô, muốn tìm vợ trẻ hơn
Giang Đông, cũng không phải là việc khó gì. Nhưng coi trọng mẹ cô, còn
gióng trống khua chiên cưới vào nhà, Hứa Hựu An phải thừa nhận, mẹ cô
rất có bản lãnh, không chỉ thành công gả cho quan lớn, ngay cả cô cũng
có thể ra vào nơi này.
Chỉ là tính cả hôm nay, tổng cộng Hứa Hựu An mới tới đây sáu lần. Lúc bắt đầu học đại học năm thứ nhất, hàng năm vào sinh nhật mẹ cô, Giang
Đông đều bắt cô về ăn bữa cơm, đến năm nay vừa đúng lần thứ sáu. Mặc dù
hàng năm đều bị cô làm cho không nên lúng túng, nhưng hàng năm vẫn bắt
cô phải đến.
Hứa Hựu An muốn kết hôn, ở mức độ nào đó cũng là muốn thoát khỏi loại tình cảnh bị người quản thúc này. Cô kết hôn, tự nhiên sẽ có ông xã
trông nom, Giang Đông, cha dượng, thậm chí mẹ cô, cũng không còn lý do
chính đáng để quản cô, thật là một ý kiến hay.
Hứa Hựu An càng nghĩ càng cảm thấy kết hôn rất tốt. Kết hôn cô liền
tự do, chỉ là ông xã thì phải chọn thật tốt. Phải tìm một người lợi hại, ít nhất phải lợi hại hơn Giang Đông. Có là đồ ngốc cũng hiểu, không
khống chế được Giang Đông, không lợi hại hơn Giang Đông, cô còn có đường để đi sao.
Giang Đông đem xe dừng ở trước cửa, tắt máy, xuống xe, đi vòng qua
ghế phụ, mở cửa xe. Hựu An còn đắm chìm trong kế hoạch kết hôn của mình
chưa thể tự thoát ra được, Giang Đông đưa tay gõ mui xe một cái: "Muốn
anh kéo em vào sao?"
Hứa Hựu An trừng mắt liếc anh một cái, đẩy anh ra, nhảy xuống xe. Cho dù đã tới sáu lần, Hứa Hựu An vẫn như cũ cảm thấy đây là một nơi xa lạ
khác thường. Người mẹ cao quý xinh đẹp của cô luôn dùng loại ánh mắt ẩn
chứa áy náy cùng bất đắc dĩ nhìn cô. Hứa Hựu An cảm thấy, có lẽ cha
dượng cô chính là bị thứ ánh mắt này của mẹ cô bắt làm tù binh. Ánh mắt
như vậy làm người ta thương tiếc, làm người ta không đành lòng. Đáng
tiếc, Hứa Hựu An sẽ không bị lừa gạt, cô nhớ ánh mắt mẹ nhìn ba rất lạnh rất nhạt.
Hứa Hựu An cúi đầu, trầm mặc ngồi trên một bên sofa, tiếp tục chơi
điện thoại di động của cô. Loại phản kháng tiêu cực này đã kéo dài sáu
năm. Trong lòng Trương Tú Thanh khổ sở, chưa từng nghĩ tới, Hựu An lại
là một đứa trẻ cố chấp như vậy. Sau khi đại náo hôn lễ, đã nhiều năm như vậy, cô chưa hề gọi bà một tiếng mẹ.
Cô hận bà, Trương Tú Thanh biết. Vì cha cô, cô hận chết bà, hận bà
năm đó lúc cha cô vừa chết liền tái giá. Đây là một lý do đủ để cô kiên
trì chín năm.
Giang Thành đưa tay nắm bả vai bà vỗ về an ủi. Trong lập trường của
Giang Thành, ông không muốn cũng không thể quá tham gia vào chuyện giữa
vợ và con gái. Chỉ có thể tận lực để cho bọn họ có thể gặp mặt, ông biết Tú Thanh nhớ Hựu An bao nhiêu, vì gả cho ông, bà mất đi con gái. Ông
nghĩ hết cách để họ mở lòng với nhau, nhưng Hựu An cũng là đứa bé cố
chấp h bất kỳ ai. Cô giữ vững kiên trì của mình, luôn ghi nhớ việc ba cô chết đi, thủy chung không chịu tiếp nhận bọn họ.
Thậm chí, ban đầu cô kiên trì ra ngoài độc lập, cô không muốn mang họ Giang, cũng không theo chân bọn họ ở chung một chỗ. Cho dù học bốn năm ở đại học Quân y, phân đến Quân tổng phía Bắc trong hai năm, nếu như
Giang Đông không cưỡng chế đón cô về, sợ rằng một lần cô cũng sẽ không
bước vào cái nhà này. Nha đầu này cố chấp giống như cục đá cứng.
Giang Thành phất tay một cái, dì giúp việc bắt đầu bưng thức ăn vào
phòng ăn. Trương Tú Thanh ngồi bên cạnh Hựu An dịu dàng nói: "Dì giúp
việc đã làm món con thích ăn nhất, qua ăn cơm đi!"
Hựu An cúi đầu không để ý tới bà, tiếp tục chơi điện thoại trong tay
cô. Mắt Trương Tú Thanh đỏ lên, Giang Đông đã đi tới, không nói hai lời, xốc Hựu An lên kéo vào phòng ăn, đặt cô trên ghế, lại gần b