Insane
Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325704

Bình chọn: 7.00/10/570 lượt.

ải làm mẹ kế, thì hơi

thiệt thòi.

“Bác sĩ Triệu?” Duy Duy ngơ ngẩn cả người.

Chị y tá trưởng nói cha của Tiểu Vũ họ Triệu sao? Bệnh viện này cũng có một vị bác sĩ đầu hói họ Triệu ở khoa gây mê, hơn bốn mươi tuổi.

Trái tim Duy Duy đập gia tốc, chắc hẳn là nhầm lẫn, phải không? Tiểu Vũ đã

lớn như vậy, nếu là con gái của bác sĩ Triệu thì chẳng lẽ anh mới hai

mươi tuổi đã sinh con rồi sao? Mặt khác, Tiểu Vũ nhìn không giống bác sĩ Triệu, dù chỉ là diện mạo hay khuôn mặt.

“Tiểu Vũ đến phòng trực ban ngủ một chút đi, chờ cha cháu đến đây, dì sẽ nói lại cho.” Chị y tá trưởng nói với cô bé.

Vốn dĩ Tiểu Vũ không muốn ngủ, nhưng bé nghĩ người lớn nói thì trẻ nhỏ phải vâng lời. Vì thế ngoan ngoãn đứng dậy, đi thẳng đến phòng trực ban.

Nhưng vừa bước đi, bé đã quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cái chân bị

thương của Duy Duy.

Khi ôm cô bé đến phòng cấp cứu, chân Duy Duy đã sưng càng thêm sưng.

Duy Duy lo lắng muốn đuổi theo, thì chị y tá trưởng ngăn lại:

“Không sao đâu, Tiểu Vũ quen thuộc bệnh viện này còn hơn em đấy.” Xem ra, người mẹ kế này cũng tốt lắm.

Nghĩ vậy nên chị y tá trưởng nói cho cô biết:

“Từ nhỏ tới giờ, Tiểu Vũ đều do một tay bác sĩ Triệu nuôi lớn. Khi ấy, bác

sĩ Triệu vừa tốt nghiệp đại học Y mới vào làm việc, vợ ở nhà lại ngoại…

Hồi đó, bác sĩ Triệu cũng vì Tiểu Vũ mà không có cách nào để vào bệnh

viện công lập làm việc. Đã thế, Tiểu Vũ thường theo sát bên cha như cái

đuôi đi đến phòng trực ban. Nhưng sau này có nhiều bác sĩ ngứa mắt nói

anh ấy công tư không phân minh… nên bác sĩ Triệu đành phải đem Tiểu Vũ

để ở nhà, thuê người chăm nom.” Bao nhiêu năm nay, bác sĩ Triệu vừa làm

cha vừa làm mẹ, thật khiến người ta đau lòng.

Duy Duy nghe được, đứng chết trân tại chỗ. Cô có rất nhiều vấn đề muốn tìm hiểu, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Quan trọng nhất là, bác sĩ Triệu ở khoa gây tê ba mươi tuổi mới tốt nghiệp y khoa sao? Việc này hơi bất ổn!

“Tiểu Vũ càng lớn càng giống mẹ. Trước kia vợ của bác sĩ Triệu cũng như vậy

đó, nhìn vừa xinh đẹp lại vừa đáng thương, khiến ai cũng thích.” Chị y

tá trưởng lắc đầu cảm thán.

“Ai có thể ngờ, thanh mai trúc mã lấy nhau mà cũng chia tay…”

Bọn họ đã ly hôn từ lâu, mà chị là nhóm người vào làm trong bệnh viên lâu

nhất, cũng là nữ y tá lâu đời nhất ở đây. Dĩ nhiên cũng là một trong số

ít người gặp qua mẹ ruột của Tiểu Vũ.

Các đồng nghiệp rất xem trọng Duy Duy. Một cô gái xinh đẹp, lại chủ động theo đuổi thì đàn ông nào không bị đốn ngã chứ?

“Bác sĩ Triệu khoa gây tê đã ly hôn rồi sao?”

Vẻ mặt Duy Duy hiện rõ sự khiếp sợ, làm chị y tá trưởng cũng ngẩn người.

“Em không biết Tiểu Vũ là con gái của bác sĩ Triệu Nhân Thành khoa sản ư?”

Thật kinh ngạc, chị còn tưởng rằng Duy Duy đã biết rồi! Chuyện này ở

bệnh viện cũng chẳng phải bí mật gì, nên đâu cần che dấu.

Toàn thân Duy Duy phỗng ra trống rỗng, đầu óc oanh oanh như có bom oanh tạc.

Oh – my – god! Cô yêu thích một người đàn ông đã kết hôn?

Chị y tá trưởng nhìn ra được ý nghĩ của cô, lập tức giải thích và an ủi:

“Đúng ra mà nói, bác sĩ Triệu cũng chưa kết hôn. Năm đó bọn họ chưa đến tuổi

lập gia đình, nên chỉ làm đám cưới mà không đi làm hôn thú. Sau đó, Tiểu Vũ sinh ra, mẹ nó…”

Nói đến đây, chị y tá trưởng ngập ngừng rồi nói qua loa:

“Sau đó bọn họ không sống chung nữa, bây giờ bác sĩ Triệu là người độc thân.”

Dù sao cũng là chuyện riêng tư gia đình người khác, không nên buột miệng nói lung tung.

Đầu Duy Duy còn bị tin tức này điên cuồng oanh tạc, dù đã trở lại làm việc mà thật lâu c còn thẫn thờ.

“Chị ơi.” Phía sau có một cái bóng nho nhỏ kèm theo giọng nói thỏ thẻ gọi cô.

Duy Duy đang thả hồn lênh đênh, tâm tư không biết đang dạt về chốn nào, vừa lấy tinh thần quay người lại, thì nhìn thấy nụ cười sợ hãi kia.

“Chị đang đi làm hả? Em có quấy rầy chị không?” Tiểu Vũ cẩn thận đứng tại chỗ nhìn cô cất tiếng hỏi.

Đây là một cô bé thật nhạy cảm, tựa như cô lúc trước. Nhưng cô che dấu nó

xuống tận đáy lòng, không như Tiểu Vũ, vừa nhìn thấy đã biết nhạy cảm,

khiếp sợ và tự ti rõ ràng.

“Em không quấy rầy gì chị hết. Chị cũng đang rảnh rỗi mà.” Duy Duy lộ ra nụ cười tự nhiên và chân thành.

“Em tìm chị có việc gì sao?”

“Chị đến đây đi.” Tiểu Vũ cố lấy can đảm, kéo tay cô.

Duy Duy không hỏi gì đi theo cô bé. Chỉ thấy cô bé kéo cô đến ngồi xuống

ghế, rồi lôi cái túi chườm đá mới lấy từ phòng hộ lý ra, đắp lên mắt cá

chân đã tụ máu của Duy Duy.

Nước đá lạnh lẽo làm Duy Duy có chút run run.

“Chị ơi, vừa rồi chân của chị bị thương.” Tiễu Vũ giải thích hành vi của mình.

Đúng vậy! Tuy nhiên, cô bất ngờ vì đứa trẻ tri kỉ này còn nhớ trong lòng.

Tiểu Vũ ngồi xuống, giúp cô xoa nhẹ lên chân vài cái. Duy Duy thật mất tự nhiên, vội vàng ngăn lại.

“Tiểu Vũ à, chị phải đi làm rồi.” Còn vài phút nữa là hết giờ làm việc, không thể ngồi nhàn hạ như vậy được.

Tiểu Vũ ngửa đầu mờ mịt trong chốc lát. Ánh mắt chứa mất mát, nghĩ lầm vì mình không tốt mới khiến Duy Duy chán ghét.

“Chị à, vậy chị cẩn thận nhé.” Cô bé dặn dò một câu rất nhỏ như sợ bị ghét bỏ, rồi vội vàng chạy đi.

“Ti