
hở
anh.
Chả trách trước phòng khám của anh có thể giăng lưới bắt chim. Grừ, thật xứng đáng!
Rốt cuộc bác sĩ Tiêu cũng có động tĩnh. Anh từ từ ngước mắt lên, lạnh lùng liếc cô.
Trái tim Duy Duy bỗng dưng đau nhói. Từ ngày đó về sau, Thỏ Thỏ không nói
chuyện với cô nữa, cho dù hai người sống cùng một nhà. Anh luôn nhốt
mình trong phòng, khiến quan hệ của họ lâm vào cảnh ‘Vua chẳng muốn giáp mặt Vua’.
Không gian yên ắng, chứa mùi thuốc súng.
“Mời chị ngồi.” Anh rời khỏi trò game, mời bệnh nhân ngồi xuống.
Duy Duy nhẹ nhàng thở phào, lặng lẽ đi ra ngoài đóng cửa lại, giúp bệnh nhân có một khoảng trời riêng tư.
Hành lang bên dãy phòng khám của bác sĩ Tiêu lạnh lẽo vắng lặng. Trái lại,
hành lang bên phòng khám của bác sĩ Triệu lại ồn ào bận rộn, có cả nhân
viên chuyên biệt sắp xếp công việc. Bệnh nhân thường phải chờ thật lâu
bên ngoài, mới đến lượt đi vào phòng khám.
Theo thói quen, Duy Duy đứng nhìn trong chốc lát.
Haiz, mặc dù cố tình muốn làm rõ chân tướng với Thỏ Thỏ, nhưng đã nhiều ngày
qua, mối quan hệ giữa cô và bác sĩ Triệu chẳng có chút tiến bộ nào, vẫn
xa xôi ngàn dặm, dậm chân tại chỗ.
Duy Duy ai oán nán lại vài phút. Đang muốn quay đi, thì tầm mắt cô bị thu hút bởi góc phòng kia.
Nơi đó có một cô bé khoảng chừng mười tuổi ngồi im lặng, vẻ mặt chăm chú làm bài tập về nhà.
Cô nghe như có tiếng nước chảy của nguồn suối trong xanh.
Bên cạnh cô bé có hộp bánh quy và hộp sữa, rõ ràng chỉ dùng cho cô bé ăn đỡ đói.
Vóc dáng cô bé nhỏ xíu, gầy gò. Khác với những đứa trẻ trang lứa với mình,
mái tóc cô bé không thắt bím, mà thả lơ lửng rối tung ngang vai, nhìn
yếu đuối khó thốt thành lời.
Cô bé này, không phải lần đầu tiên Duy Duy nhìn thấy.
Trên thực tế, có vài bệnh nhân vì thời gian bất tiện, nên mang theo con đi khám cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
“Con cưng, mẹ khỏe lắm nha!” Có bệnh nhân vừa khám xong, vội vàng ra đi đến khu vực chờ người.
Nơi đó cũng có một cô bé khoảng chừng sáu – bảy tuổi vừa chơi game, vừa chờ mẹ.
“Ghét mẹ lắm! Ném con ở đây lâu như vậy, làm con chờ mẹ mệt đừ luôn.” Cô bé nâng cằm lên cao, giả vờ tức giận.
“Ôi, con cưng của mẹ chịu thiệt thòi rồi.” Mẹ vội vàng dỗ dành.
“Bây giờ chúng ta có thể đi ăn KFC chưa mẹ?” Nếu không phải mẹ dụ dỗ như vậy, cô bé sẽ chẳng ngoan thế đâu!
“Con cưng, ăn nhiều KFC không có lợi cho cơ thể.” Người mẹ cười làm lành.
“Giận mẹ rồi! Mẹ gạt con.” Cô bé nhăn mặt giận dỗi.
“Mua cho con một gói khoai tây chiên nhé, được không?” Mẹ vội vàng nhượng bộ.
“Không thèm! Con muốn khoai tây chiên, nước coke, cánh gà chiên và còn cả kem nữa.” Cô bé thật tham lam nói.
“Không được! Đêm qua con bị tiêu chảy, hôm nay con không thể uống nước ngọt và ăn kem.” Mẹ từ chối ngay.
“Mẹ xấu, mẹ gạt người, con ghét mẹ, con ghét mẹ!” Cô bé dậm dậm chân, bậm miệng sắp òa khóc.
“Con cưng ngoan, đừng khóc! Hôm nay mẹ con mình chỉ mua khoai tây chiên và
cánh gà cùng nhau ăn, được không?” Mẹ hoảng hồn, vội vàng nhượng bộ toàn diện.
Cô bé sáu tuổi suy nghĩ một chút, rồi miễn cưỡng gật đầu, nói: “Vậy cũng được.”
Rồi một mẹ một con nắm tay vui vẻ như lúc đầu.
Cô bé mười tuổi buông bút, không làm bài nữa, ánh mắt nhìn đăm đăm hai mẹ
con kia. Đến khi họ đi xa rồi, cô bé vẫn nhìn theo bóng dáng ấy với vẻ
mặt cực kì hâm mộ.
Duy Duy đã thấy cô bé này ở đây nhiều lần.
Hơn nữa, cũng chưa gặp qua cha mẹ cô bé lần nào, khiến Duy Duy cũng
chẳng ngạc nhiên lắm
Điều làm Duy Duy chú ý nhất là cô bé trông
thật cô đơn, đôi mắt thật phẳng lặng. Khi cô bé dõi theo bóng dáng hai
mẹ con kia, lòng Duy Duy nổi lên một cảm giác khó tả, nó làm trái tim
người ta rung động xót xa. Vì vậy Duy Duy đến gần cô bé, ngồi xổm xuống
dịu dàng hỏi:
“Em nhỏ, em đang chờ mẹ ở đây hả?”
Cô bé hoảng hốt vì hành động đột ngột của Duy Duy, mở to hai mắt lo sợ nhìn cô.
“Em, em…” Thậm chí cô bé sợ đến mức lắp bắp.
“Nói cho chị nghe đi, mẹ em là ai được không?” Có lẽ cô nên phát trên radio tìm người.
Mặc dù trị an của bệnh viện rất tốt, nhưng để đứa bé ở một mình chỗ này thật không hay.
“Em, em, em không, không có mẹ…” Lắp bắp cả buổi, cô bé mới trả lời được.
Gì cơ? Không có mẹ? Duy Duy sửng sốt tại chỗ, vội vàng lấy lại tinh thần hỏi:
“Vậy nói cho chị biết, cha em là ai được không?” Là bác sĩ nào đi làm còn
mang theo con đến đây? Nội quy của bệnh viện không cho phép điều này!
“Không, không được! Chị ơi, em sẽ không quấy rầy công việc của cha em!” Cô bé hoảng sợ vì câu hỏi của cô.
“Cha em dặn rồi, khi cha đang làm việc thì đừng đến quấy rầy, nếu không cha sẽ mắc sai phạm!”
“Không có việc gì cả, em có thể nói cho chị biết, cha em là ai sao?” Duy Duy cố gắng làm nụ cười của mình thật thân thiết.
Cô không định tranh công báo cáo lên cấp trên, chỉ là muốn biết cha cô bé
là người đồng nghiệp nào. Có như vậy, mọi người mới dễ thông cảm, tìm
một biện pháp tốt hơn an bày cho cô bé này. Nhưng dường như cô bé hiểu
lầm dụng ý của cô, sợ hãi đến mức quay người bỏ chạy, ngay cả bài tập về nhà và gói bánh quy cũng không kịp cầm lấy.
“…” Duy Duy ngây người.
Trông cô đáng sợ như vậy