
nh đẹp kia sao?” Bàn bên cạnh có một vài nữ y tá vừa ăn cơm, vừa tò mò tán chuyện đông tây.
“Chắc không quen, có lẽ ngồi gần bàn thôi. Chị xem, bác sĩ Triệu đã rời đi rồi.”
Chắc không quen! Những lời này, khiến mắt Duy Duy suýt nữa đỏ lên. Cho dù là bạn bè bình thường, cho dù chỉ là sơ giao… gặp phải tình cảnh này, cũng làm cho cô thật khó chịu.
“Bác sĩ Triệu thật sự biết giữ khoảng cách với phái nữ, cô gái xinh đẹp thế kia mà cũng không chịu ngồi thêm
một chút.” Có người chậc lưỡi tiếc rẻ.
“Dù sao thì tính tình của bác sĩ Triệu vẫn luôn như thế, cũng chả có gì đáng kì quái.”
“Nghe nói viện trưởng có tìm người xem mắt cho bác sĩ Triệu. Trong nhà người
lớn cũng hối thúc, vả lại người này là do ân sư giới thiệu… Bác sĩ Triệu đã đồng ý rồi đấy.” Một bà bác có tuổi tiết lộ bí mật.
Anh muốn đi xem mắt? Tại sao không nghĩ đến cô? Chẳng lẽ điều kiện của cô kém
đến mức làm cho người ta cảm thấy thua thiệt? Duy Duy vừa buồn bực lại
vừa mất mát.
“Xem mắt hả? Đừng nói là con gái của viện trưởng nha?” Cả nhóm người bắt đần bàn luận xôn xao.
“Nghe đâu, con gái của viện trưởng cũng tốt nghiệp đại học y khoa. Hình như bọn họ đã quen biết nhau rồi.”
“Sao có thể nhỉ? Cho dù viện trưởng coi trọng bác sĩ Triệu đi chăng nữa, cho dù bác sĩ Triệu điều kiện bên ngoài cũng xứng nhưng có quá nhiều việc
đã xảy ra nơi đó. Người làm bậc cha mẹ làm sao tình nguyện để con gái
mình chịu thiệt thòi chứ?”
“Đúng vậy! Thật ra con gái của viện
trưởng có nhiều điều kiện tốt, người xinh đẹp, gia đình giàu có, bằng
cấp cao, tính tình lại nhu mì… Nếu bác sĩ Triệu xứng đôi, gả đi cũng có
sẵn…”
Nghe họ buôn chuyện, Duy Duy mờ mịt khó hiểu. Bác sĩ Triệu có gì không đủ tiêu chuẩn, làm cho nhóm đồng nghiệp tiếc nuối như vậy?
Bọn họ đang nói đến trọng tâm của vấn đề, thì bỗng dưng ngừng lại…
“Bác sĩ Tiêu!”
Câu chuyện được ngắt ngang, bởi có người chậm rãi xuất hiện trong căn tin,
làm nhóm đồng nghiệp nữ sáng ngời ánh mắt, nhốn nhao một góc.
“Bác sĩ Tiêu! Nơi này của chúng tôi có món ăn mà anh yêu thích, qua đây ngồi cùng ăn chung đi.” Nhóm đống nghiệp nữ nhiệt tình mời mọc.
Món hoa cúc nấu thịt gà trong căn tin đã hết sạch sẽ!
Bác sĩ Tiêu có thói quen thích một món ăn thật lâu, hầu như mỗi bữa cơm đều thấy món đó. Đặc biệt là diện mạo quá mức đẹp trai ấy mỗi khi xuất hiện làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, rất tình nguyện từ bỏ những yêu
thích của mình.
Thường ngày đúng giờ cơm trưa, nhóm người đầu
tiên bước vào căn tin luôn có mặt bác sĩ Tiêu. Từ từ nhóm các cô gái trẻ đều có cảm tình. Hôm nay bác sĩ Tiêu đến trễ, chắc không còn chỗ trống
để ngồi.
“Cảm ơn nhưng không được, tôi có bạn đang chờ.” Tiêu Đồ lịch sự lắc đầu.
“Ồ! Vậy lần khác đi.” Mọi người thật thất vọng.
Duy Duy suýt chút nữa ngã lăn quay ra đất. Hóa ra, người này cũng được nhiều cô gái yêu quý như vậy sao?
“Tôi cảm thấy con gái viện trưởng và bác sĩ Tiêu rất xứ. Quả là một cặp
‘trai tuấn tú, gái yêu kiều’. Nếu để cho họ gặp nhau, có lẽ kiếm được
bao lì xì làm bà mối nha.” Bà bác nói rất hưng phấn.
Được bao lì xì làm bà mối? No! No! No! Giỡn chơi! Không thể, không có chuyện đó!
Trong lòng Duy Duy hò hét không ngừng. Bởi vì… bởi vì cô chưa ra tay. Cô còn
có người quan trọng hơn muốn giới thiệu cho anh. Vì vậy, nếu muốn kiếm
bao lì xì, dĩ nhiên để chính cô kiếm trước!
Người nào đó không hề biết mình đang bị quan sát, gài bẫy, liếc nhìn thấy cô, liền ngồi xuống… xem xét thức ăn của mình.
“Động tác chậm chạp như vậy, món hoa cúc nấu thịt gà đều lạnh tanh hết
rồi!” Duy Duy cố tình ác ý nói, che giấu cảm xúc hụt hẫng vì bác sĩ
Triệu vừa rồi. “Kim Bàn Tính, em thấy phiền quá.”
“Nói đi.”
Kim Bàn Tính biến mất một thời gian, tới giờ mới gặp được, nên nhân dịp
này, Duy Duy bắt đầu kể khổ. Cô đem chuyện công việc kể sạch ra hết, chỉ chừa lại chuyện tình cảm. Bởi vì… cảm thấy rất phiền lòng.
“Vì vậy bây giờ em ở thế khó xử, nên chọn cách nghỉ ngơi trước mà không thôi việc hả?”
“Đúng thế.”
Cô muốn thôi việc, nhưng khó ăn nói với người tổ trưởng. Hơn nữa, nếu có
thể được nhận vào làm trong tuyến đường quốc tế, thì đối với sự nghiệp
của cô mà nói là một bước lên mây.
“Vậy trực tiếp thôi việc đi.” Kim Bàn Tính đưa ra ý kiến dứt khoát.
“Tại sao?”
“Bởi vì…”
Màn hình máy tính bên kia dừng khoảng mười giây, có vẻ như đang suy nghĩ thật lâu về vấn đề này, sau đó mới trả lời.
“Bởi vì đàn ông không thích cưới các nữ tiếp viên hàng không, em có thể khó lấy được chồng.”
Duy Duy ngẩn ngơ cả người.
“Phải không?” Tại sao vậy?
“Vì cưới một tiếp viên hàng không về, bình thường ngoại trừ ngủ ra, công
việc trong nhà không thể trông cậy vào cô ta. Đàn ông xã giao bên ngoài
nhiều, nếu vợ sinh một đứa con, chỉ tội nghiệp cho người chồng phải ở
nhà chăm sóc con cái hết năm này qua tháng nọ.”
Lý do thứ nhất
khiến Duy Duy ngẩn người. Quả thật ngoại trừ ngủ ra, cô rất ít lo lắng
việc gia đình. Mai mốt nếu làm trong tuyến hàng không quốc tế, hình tình này sẽ càng thêm nghiêm trọng.
“Hơn nữa làm một ngành nguy hiểm như vậy, cưới một tiếp viên hàng không về l