
tay cô.
“Vâng.” Duy Duy rất xấu hổ, đối với hành vi cướp bệnh nhân của Thỏ Thỏ.
“Bác sĩ Tiêu nói thế nào?” Sau một hồi im lặng, Triệu Nhân Thành vẫn lựa chọn hỏi thăm.
“Anh ấy nói bị… tăng sinh… cho thuốc uống…” Không giống như các bác sĩ có
thể tự nhiên nói ra hai chữ ‘tuyến vú’, Duy Duy khó nói nên
“Không cho đi làm siêu âm sao?” Theo bản năng nghề nghiệp, Triệu Nhân Thành nhíu mày hỏi lại.
Anh thật sự đánh giá không cao thái độ làm việc lỏng lẻo của bác sĩ Tiêu.
“Không có.” Chính Duy Duy cũng không thích chuyện khám bên đông, bên tây lung tung như thế.
“Nếu còn đau đớn dai dẳng, thì nhất định phải được kiểm tra kĩ hơn.” Làm bác sĩ, chỗ đáng nhắc nhở, anh nhất định phải nhắc nhở người bệnh theo
nguyên tắc y đức.
Duy Duy thấy cảm động. Thì ra, anh không giống biểu hiện lạnh nhạt như vẻ bề ngoài của mình. Tuy nhiên, sau đó nụ cười của cô vụt tắt trên môi.
“Tôi đi trước, không làm phiền các người dùng cơm.”
Phần cơm của anh chỉ mới ăn một nửa nhưng Triệu Nhân Thành đã không còn thấy ngon. Vì thế anh cầm lấy tờ tạp chí, rời khỏi chỗ của mình.
Làm phiền? Không phải anh đang hiểu lầm chuyện gì chứ?
“Bác sĩ Triệu! Tôi và bác sĩ Tiêu lớn lên cùng nhau. Chúng tôi thật sự chính là anh em mà.” Duy Duy vội vàng giải thích.
Triệu Nhân Thành nhìn cô một cách sâu xa. Những lời này rất quen thuộc, đã từng có một người cũng giới thiệu với anh như vậy.
Anh em sao? Trước tiên hai người không trùng họ, diện mạo không giống nhau. Quan trọng nhất là mới vừa rồi, hành vi của bác sĩ Tiêu trong phòng
khám rất đáng khả nghi. Nhưng chuyện này không liên quan đến anh và cũng chẳng có ý nghĩa gì to tát.
“Cô Chu! Cô không cần giải thích
với tôi, chúng ta cũng chẳng phải thân quen gì.” Triệu Nhân Thành trước
sau vẫn lạnh nhạt như vậy.
Chúng ta chẳng phải thân quen gì! Những lời nói này, làm Duy Duy hoàn toàn ngây dại.
Không phải rất thân quen sao? Mặc dù bọn họ mới biết nhau gần một tháng,
nhưng cứ cách một ngày bọn họ lại gặp nhau. Hơn nữa, cách gặp mặt càng
lúc càng giống như hẹn hò. Nếu như thế vẫn chưa coi là thân quen, vậy
như thế nào mới được gọi là thân quen?
Những lời này rõ ràngn rõ khoảng cách. Thậm chí khay cơm chỉ mới ăn một nửa, vừa nhìn thấy cô đã
vội vàng muốn đứng dậy rời đi. Hành động gấp gáp như vậy, hóa ra do cô
làm anh mất hứng ăn cơm.
Duy Duy bỗng hiểu ngay ra vấn đề.
“Bác sĩ Triệu! Có thể nói cho tôi biết, tôi đã làm gì khiến anh bất mãn như vậy?”
Duy Duy không phải là người biết giấu diếm mọi chuyện trong lòng, bất kì
chuyện gì cũng thích được hiểu lí do rõ ràng. Bởi vì cô có thể cảm giác
được, anh có quan tâm đến cô!
Triệu Nhân Thành chuẩn bị cất bước, bỗng dừng lại. Anh không ngờ, Duy Duy sẽ trực tiếp hỏi như vậy.
Hai người hẹn gặp nhau không dưới mười lần, làm sao anh lại có thể không
hiểu Duy Duy là một người con gái biết điều chứ? Cho nên anh cứ ngỡ, nếu mình lạnh lùng thờ ơ, cô sẽ tự động rút lui. Nhưng anh không ngờ, cô
lại hỏi lý do tại sao.
“Bác sĩ Triệu! Tôi đã từng nghĩ rằng
chúng ta có thể tiến xa hơn.” Không phải Duy Duy quá tự tin, mà cô đã
trải qua nhiều mối tình. Cho nên ai đối với mình vô tình, ai đối với
mình hữu ý, cô đều có thể nhìn ra được.
Triệu Nhân Thành nhìn
thẳng vào đôi mắt đẹp mê hồn của Duy Duy, rồi di chuyển tầm mắt mình
dừng lại trên người cô, như thể anh đang nhìn thấy hình ảnh của một
người con gái khác trong đó. Bất chợt, có một thứ tình cảm chán ghét sôi lên trong tim, đôi mắt anh trở nên u ám, anh nói:
“Xin lỗi cô Chu! Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm.” Vẻ mặt của anh càng trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Sắc mặt Duy Duy từ đỏ chuyển sang trắng bệch. Có một nỗi thất vọng trước
nay chưa từng có tràn qua trái tim cô. Chẳng lẽ, cô tự mình đa tình? Rõ
ràng cô cảm thấy hai người có nhiều khả năng tiến xa, chỉ cần cố gắng
bước thêm chút nữa, họ có thể sẽ biến thành những cặp tình nhân.
Cô hài lòng về anh như thế, sao anh lại không có cảm giác tương tự? Bả vai Duy Duy sụp xuống hoàn toàn, cô nhẹ giọng nói nhỏ:
“Xin lỗi! Thật phiền quá, tôi đã quấy rầy anh rồi.”
Cử chỉ bối rối, mất mát của cô rơi hết vào trong tầm mắt anh, nhưng anh không cách nào bước lên nói một câu xoa dịu
Quá khứ như một lồng sắt đã khóa chặt mọi cảm xúc của trái tim anh, bất cứ
kẻ nào cũng không thể mở cánh cửa, đem những thứ sâu kín trong lòng anh
phơi bày ra ngoài. Vì vậy anh chỉ có thể tiếp tục chôn vùi nó, không thể có một khởi đầu mới với bất kì ai.
Một tháng quen biết cô, lúc
hai người thường xuyên gặp nhau, anh cảm thấy rất thoải mái. Anh từng
thật sự có một chút xúc động, nếu như cô đừng mặc bộ đồng phục đó xuất
hiện.
Bộ đồng phục kia đã thành công rực rỡ gợi lại những vết
thương trong quá khứ, làm cho anh mỗi tối đi vào giấc ngủ đều gặp ác
mộng liên tiếp.
“Xin lỗi cô, tạm biệt.” Cuối cùng Triệu Nhân Thành cũng chỉ có thể nói lời từ biệt lịch sự, bước đi mà không hề quay lại.
Duy Duy buồn bã cúi đầu nhìn vào khay thức ăn còn dư hơn một nửa. Cảm giác
lòng mình se thắt lại khốn khổ, khiến cô muốn rơi nước mắt.
“Bác sĩ Triệu có quen biết với cô gái xi