Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325041

Bình chọn: 7.5.00/10/504 lượt.

éo cái gì mà nhéo chứ, người phụ nữ nào cũng có!

“Ừ! Dĩ nhiên là anh biết mà.” Anh nghiêm trang trả lời.

Anh nói anh biết, nhưng tại sao động tác của anh không dừng lại? Anh còn

nhẹ nhàng chạm vào ngực cô, từng chút một sờ nắn, dịu dàng đến gần như

tra tấn.

Hai chân Duy Duy run lên, cả người cứng lại như đông

đá. Rốt cuộc anh cũng chuyển vị trí, khi cô đang thở phào một hơi nhẹ

nhõm, thì đầu núm vú đã bị cầm lấy…

Đầu nhũ hoa của cô có màu hồng nhạt tinh khiết, khiến đôi mắt của anh gần như si dại.

Đôi mắt anh lóe ra những tia khó đoán, ánh mắt ấy nghĩa là gì nhỉ? Duy Duy

cảm thấy bất ổn. Trên người anh phát ra luồng hơi thở nguy hiểm, càng

làm trái tim cô đập nhanh hơn.

Tay của anh càng va chạm vào, cô

càng lúc càng lạnh toát, khó tin mở lớn mắt nhìn anh. Cô muốn giết

người! Bởi vì, cô bắt đầu hoài nghi… có người biến việc công thành việc

tư. Đôi chân của cô rục rịch, những ngón chân trong đôi giày cao gót

muốn phình lên…

Duy Duy nheo đôi mắt nguy hiểm lại, anh cũng nhìn chằm chằm vào mắt cô, đáy mắt bình tĩnh, tự nhiên nói:

“Nằm im, đừng căng thẳng quá! Anh đang xem thử nó có tràn dịch hay không.” Vẻ mặt của anh thật sự rất nghiêm túc.

Tràn dịch… Trời à! Đây là hành động gì chứ?

Trong lúc Duy Duy chưa đủ thời gian để nghi ngờ, thì núm vú đã bị ai đó vô tình kẹp lấy sờ sờ nắn nắn.

“Không có dịch tràn ra, rất khỏe mạnh.” Hai ngón tay đang nắm núm vú của cô, cũng theo quy tắc rút lại.

Anh tạo một khoảng cách xa với cô hơn. Duy Duy thở phào, thì ra cô hiểu lầm anh.

“Tốt lắm, kiểm tra xong rồi. Tại em mặc áo ngực quá chật khiến cho vú bị

tăng sinh. Bình thường ở nhà nên mát-xa nó nhẹ nhàng, anh kê cho em toa

thuốc uống, vài ngày nữa trở lại tái khám.” Anh đút hai tay vào túi áo

blouse, nhẹ nhàng nói ra chẩn đoán.

“Hôm nay không cần đi siêu

âm hả?” Cô vội vàng kéo áo của mình xuống. Hú hồn! Thứ tình huống khó xử này không cần phải gặp lại nữa rồi.

“Ừ.”

Nói giỡn

chơi! Hai ngày nay, phòng siêu âm kéo đến một đám bác sĩ nam thực tập.

Nhỡ đâu xui xẻo, gặp một người đàn ông siêu âm cho cô, không phải anh

thiệt thòi lớn sao

“Em có thể ra ngoài rồi.” Anh nhẹ giọng chỉ dẫn.

“Vâng, cảm ơn anh.” Duy Duy đỏ mặt, muốn kéo theo cái đuôi lập tức chạy trốn.

Mặc dù cô đang tự hỏi… Không phải bác sĩ nên đi ra ngoài trước, để bệnh

nhân có thể chỉnh đốn trang phục lại sao? Ôi thôi! Bây giờ cô không đủ

thì giờ để đắn đo, cô nên tự đi vào toilet sửa sang một chút.

Ngoài ra, nếu có thể đi đến chỗ bác sĩ Triệu, thì dựa theo kế hoạch trước đó, hẹn anh đi ra ngoài dùng cơm với mình. Không ngờ tới…

“Chờ một chút.” Tiêu Đồ vẫn không nhúc nhích, gọi giật cô lại.

Duy Duy gần rời khỏi phòng khám, hơi ngoảng đầu lại, chỉ thấy một tập giấy

xanh xanh đỏ đỏ phía sau ném tới. Cô vội vàng đón lấy, hóa ra đó là

phiếu dùng cơm trong căn tin.

“Anh muốn ăn thịt gà nấu hoa cúc

và cà chua chiên trứng. Em tự kêu vài món mình thích đi, rồi ở căn tin

chờ anh. Chúng ta cùng ăn trưa với nhau.” Anh vẫn quay lưng về phía cô,

nhớ mãi không quên món thịt gà nấu hoa cúc của mình.

Nghe vậy,

Duy Duy xụ mặt xuống, kế hoạch hẹn hò với ‘mục tiêu’ của cô coi như đi

tong. Còn nữa, tại sao một đại thiếu gia như anh lại ngồi đờ ra không

nhúc nhích trong phòng làm việc vậy? Thật đáng ghét!

“Vâng.” Duy Duy không phải là người ưa tính toán, cô cầm lấy phiếu ăn, vội vã biến mất khỏi phòng khám.

Bên trong, bác sĩ Tiêu vẫn ngồi im bất động. Vài phút sau, anh nhìn những

ngón tay còn lưu hơi ấm của cơ thể cô… Rồi từ từ thả lỏng người, cúi đầu nhìn xuống chiếc áo blouse trắng che đậy đũng quần bị một vật gì đó khả nghi nổi cộm lên…

Hơi nóng nơi ấy vẫn chưa tan. Haizz! Hóa ra

ngoại trừ tính cách vô lại, thì đạo đức nghề nghiệp của anh cũng thật

tệ, cứ như vậy nổi lên cơn hứng tình với bệnh nhân của mình.

Thôi, được rồi! Chờ cô uống hết toa thuốc anh kê, sẽ quay lại tái khám và anh có thể ‘gặp’ lại bệnh nhân của mình rồi. Ăn cơm đúng vào giờ cao điểm, người xếp thành hàng

dài… Duy Duy bưng khay đi xung quanh vài vòng, khó khăn lắm mới tìm ra

được một chiếc bàn còn trống dành cho bốn người ngồi.

Nơi đó,

chỉ có một bóng một người đàn ông yên lặng, vừa ăn cơm vừa cúi đầu đọc

tờ tạp chí. Duy Duy không suy nghĩ nhiều, lập tức đi qua và ngồi xuống

bàn.

“Bác sĩ Triệu!” Khi nhìn thấy người trước mặt, Duy Duy giật mình kêu lên.

Thật là có duyên quá!

Nghe có người gọi mình, Triệu Nhân Thành từ từ ngước mắt lên, có chút bất ngờ.

“Cô Chu!” Giọng nói thản nhiên, nghe không ra cảm xúc gì.

Trái tim Duy Duy hơi hoảng hốt. Giọng anh nói thật lạnh lùng, ánh mắt thật xa lạ, như đối với người không hề quen biết.

Triệu Nhân Thành nhìn thoáng qua, thấy trên khay có bốn món ăn, hai cái chén

và trên góc khay lộ ra một phiếu ăn của nhân viên bệnh viện. Anh mới

hiểu được, tại sao cô có mặt ở nơi này.

“Tôi… tôi cùng bác sĩ

Tiêu…” Vừa nhìn thấy anh, Duy Duy có chút căng thẳng. Bởi vì từ đêm anh

đột ngột thờ ơ đến nay, anh không còn trả lời tin nhắn cho cô nữa.

“Đã khám xong rồi sao?” Anh hỏi, khi liếc qua gói thuốc đã phân sẵn trong


Snack's 1967