
yến đi làm cô hối tiếc.
Bởi vì vừa đặt chân vào Mỹ, cô hầu như bị giam lỏng, mà biểu hiện của
Thỏ Thỏ rất kì quặc, thậm chí cuối cùng anh còn… làm nhiều chuyện, nói
nhiều câu rất quá đáng đối với cô.
Lần đó khi trở về Trung Quốc, A Thiết đề nghị chia tay, dù cô đã dùng mọi cách để cứu vãn nhưng không mang lại kết quả. Vì quá giận giữ, cô chẳng nhận thêm bất kì cuộc điện
thoại nào của Thỏ Thỏ nữa, cũng tuyệt đối không đi lại hỏi thăm tin tức
nào về anh. Với thái độ quá khích ấy, khiến cô nghĩ rằng cả đời họ sẽ
mất luôn mối quan hệ.
Ký ức tuổi thơ bất chợt lùa về, mở ra từng tầng kỉ niệm đã nằm yên lặng làm cô miên man. Nghĩ đến người cả đời
không thể tha thứ, hiện giờ đang đứng trước mặt mình.
“Cầm lấy đi, uống nước ấm có lợi cho cơ thể.” Anh rót hai ly nước ấm, một ly đưa cho cô, một ly giữ lại cho mình.
Tiêu Đồ tựa người vào vách tường trong bếp, vẻ mặt vẫn yên tĩnh, như giữa
bọn họ chưa từng xảy ra chuyện buồn bực gì. Tại sao anh có thể bình tĩnh như vậy được nhỉ?
“Mấy năm nay em có khỏe không?” Anh chủ động lên tiếng hỏi trước.
“Vâng, rất khỏe…”
Duy Duy lúng túng trả lời, rồi vài giây sau nhịn không được quay lại hỏi thăm anh.
“Vậy còn anh thì sao? Anh có khỏe không?”
Lần cuối cùng gặp mặt, hình như anh vừa trải qua cuộc phẫu thuật lớn, còn
ngồi trên xe lăn, cả người rất suy yếu. Thế mà anh vẫn đủ tâm trí để bày ra những trò đùa xấu xa!
Nhớ lúc ở Mỹ, Duy Duy cho rằng anh cố
tình ‘cách ly’ mình và bạn trai nên quay sang trút giận không ngừng lên
đầu Thỏ Thỏ. Cuối cùng còn quát lên một câu.
‘Trêu chọc tôi, anh cảm thấy thành đạt ư? Cô lập tôi, cuộc sống của anh trở nên vinh quang
à? Nói cho anh biết, tôi không phải con búp bê đồ chơi của anh!’
Cô rất ít khi mất bình tĩnh, trừ khi kẻ đó thật sự làm cô nổi giận. Bình
thường những người chọc tức cô đều không có kết quả tốt đẹp, bao gồm cả
Thỏ Thỏ.
Vào lúc đó, anh vẫn chậm rãi thu hết cử chỉ của cô vào
mắt. Cuối cùng nhếch môi lên nói một câu, mà cho tới tận bây giờ cô vẫn
chưa quên được…
Câu nói đó đã làm tình cảm tốt đẹp mười mấy năm
của họ rạn nứt. Chỉ nhớ đến nó thôi mà mặt Duy Duy đã nóng lên, cô nhấp
nháy rèm mi, lảng tránh cái nhìn chăm chú của anh.
“Anh trở về hồi nào? Bất ngờ quá! Tại sao không nói cho em và Hi Hi đi ra đón anh?”
Người nhà vẫn mãi là người nhà, dù có gây thù kết oán sâu đến mức nào thì
cũng nên quên đi. Bây giờ nghĩ tới sự kích thích vô lí lúc đó, cô cảm
thấy hối hận.
Sự việc cứ ầm ĩ cả lên, bất hòa càng lúc càng sâu
thêm nhưng cô không dẹp được tự ái để cùng anh giảng hòa. Khi đó cả hai
còn ngơ ngác trước mối tình đầu chớm nở. Có thể do sức khỏe Thỏ Thỏ yếu
kém, không có nhiều cơ hội tiếp xúc với những cô gái khác, nên mới nảy
sinh ra tình cảm đối với cô, chuyện này cũng chẳng đáng ngạc nhiên. Có
điều biểu hiện của cô quá quyết liệt, cử chỉ quá cố chấp, nói với anh
những lờ… quá nhỏ nhen.
‘Thỏ Thỏ! Em không có cách nào để tiếp nhận anh và cũng xin anh nhớ cho kỹ, cả đời đừng bao giờ nói ra ba chữ ‘anh yêu em’ nữa!’
Kỉ niệm bỗng dưng lướt sóng trở về, cô nhớ lại câu trả lời dứt tình của mình với anh mà sóng mắt tối sầm lại.
Khi đó cô còn nhỏ, người quen biết với mình hơn mười mấy năm bỗng bất ngờ
tỏ tình, làm tâm trạng cô bị tác động rất mạnh, nên mới để xảy ra những
điều đáng tiếc. Tuy nhiên những lời cô nói đều xuất phát từ tình cảm
chân thật của bản thân, đến bây giờ nó cũng không có bất kì thay đổi
nào.
“Không cần khách sáo, dù Ôn Châu có thay đổi bao nhiêu đi chăng nữa, anh vẫn có cách để nhận ra.”
Anh thản nhiên trả lời, rồi nói tiếp.
“Anh cũng mới về tối nay thôi, đến sớm hơn em vài tiếng.”
Năm đó sau khi tình cảm bị cự tuyệt, khuôn mặt của người thiếu niên tái xám như tro không như vẻ điềm tĩnh của anh lúc này.
Duy Duy âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô từng nghĩ đến, nếu mình và Thỏ Thỏ
còn cơ hội gặp lại nhau, thì sẽ rất gượng gạo vì những chuyện xảy ra
trong quá khứ. May mắn thay tất cả đã nằm im, hiện tại chỉ còn bình
thản.
“Anh về nước thăm gia đình, hay ở lại luôn không đi nữa?” Cô hỏi không ngừng.
Nghe Hi Hi nói, chú Tiêu vẫn ngóng trông anh trở về.
“Chuyện đó tính sau, tạm trời tìm một công việc làm trước, đi hay ở phải xem tình hình phát triển ra sao mới quyết định được.”
Giọng của anh vẫn trầm ấm, đối với cô vẫn dịu dàng như trước. Vì vậy khi anh
nghiêm túc nói câu: ‘Tại sao ư? Tại vì anh yêu em!’ mới làm cô choáng
váng đến thế.
“Làm sao anh lại… ở trong phòng của em?”
Được rồi! Nể tình anh mới vừa ở xa trở về, nên cô không tính toán so đo, mà
thật ra trong đầu cô cũng chẳng có ý niệm muốn tức giận anh. Tuy nhiên
thật xui xẻo, anh lại là người đàn ông đầu tiên ‘nằm’ trên chiếc giường
“Đây là phòng của em hả?”
Anh nhíu đôi chân mày lại rồi nói tiếp.
“Xin lỗi nhé, anh không nghĩ em và Hi Hi ở chung với nhau. Vừa rồi nghe tiếng hét của em, anh mới biết…”
Mặt Duy Duy nóng lên, không chỉ vì lời nói hớ hênh của mình mà còn vì căn
hộ này quả đúng là của Hi Hi, do chú Tiêu mua làm quà cưới cho con gái.
Thành phố Ôn Châu tuy nhỏ, nhưng giá nhà cửa lại đắt đỏ