
àn ông trước mặt, thân hình cân đối, cử chỉ nho nhã, khí chất vượt
trội… đó là những yếu tố cơ bản mà phụ nữ yêu thích nhất.
“Thật ngại quá, hành lí của tôi rất nhiều, hơi bất tiện.” Anh vờ như không hiểu ám chỉ của nữ hành khách,
Thêm những tiếng ‘ầm ầm’ vang lên, máy bay đã hạ cánh thành công xuống mặt đất.
“Đây là lần đầu tiên anh đi Ôn Châu sao? Tôi còn trong kì nghỉ phép, tôi có
thể đưa anh đi tham quan xung quanh thành phố.” Nữ hành khách vẫn chưa
bỏ ý định làm quen.
Cửa máy bay vừa mở ra, anh tháo dây an toàn, đem cuốn sách ném vào trong giỏ. Lúc này đây anh trực tiếp lạnh nhạt và lộ ra thái độ thất lễ, khiến nữ hành khách chưa muốn từ bỏ ý định ân
cần bỗng chốc cứng đờ cả người.
Anh ghét nhất phải giả vờ. Mặc
dù giả vờ là bản năng của anh nhưng cũng phải dùng đúng đối tượng! Vì
vậy nếu người qua đường không hiểu ý, thì anh thật sự chẳng phải là
người có tính kiên nhẫn.
* * *
Xuống máy bay, một cơn
gió đông ẩm ướt lạnh lẽo thổi phất qua chiếc áo lông màu đen rồi đổ vào
cổ, nhưng anh chỉ nhíu mày không cảm thấy khó chịu.
Bởi vì tấm thân lục bình này cuối cùng đã sắp về tới nhà. “Kính chào quý khách, xin cảm ơn quý khách đã sử dụng
hãng hàng không quốc gia Trung Quốc. Bây giờ là 23 giờ 55 phút, dự kiến
bay từ Bắc Kinh đến Ôn Châu khoảng 20 phút. Xin quý khách cài dây an
toàn và tắt các thiết bị điện tử. Chúc quý khách có một chuyến bay tốt
đẹp và hẹn gặp lại trên những chuyến bay tới…” Cô gái cầm micro, cất
tiếng nói ngọt ngào thông báo những thông tin mới nhất đến hành khách
trên máy bay.
Sau đó, bóng dáng thướt tha của cô không ngừng di chuyển, trên môi vẫn luôn nở cười tươi tắn chuyên nghiệp.
“Xin dựng thẳng lưng ghế… Tắt các thiết bị điện tử… Và kéo cửa sổ xuống ạ…”
Thấy cô tiếp viên hàng không lúc nào cũng tươi cười ngọt ngào, làm cho tất
cả nam nữ, già trẻ trên chuyến bay càng thêm có cảm giác thân thiện.
“Thưa ông, xin phép được dọn chiếc ly giấy kia ạ.” Lúc thu gom rác, trên môi cô cũng mang theo nụ cười tươi tắn.
“Vâng.” Vị hành khách này tướng mạo khá, giống những người có địa vị xã hội,
mặc trang phục bình thường đi du lịch và phối hợp rất ăn ý với công việc của cô.
Cô đeo găng tay vệ sinh thu dọn chiếc ly đã dùng, lòng
bàn tay còn có thêm một mảnh giấy nhỏ ghi sẵn số điện thoại di động. Lúc nãy vị hành khách này đã tỏ ý muốn xin số điện thoại, nhưng cô lịch sự
từ chối rất khôn khéo, không để anh ta có cơ hội nhắc lại. Bởi vì cô
chẳng muốn lãng phí thời gian và cũng vì anh ta tuyệt đối không phải là
khẩu vị ‘đồ ăn’ của cô.
Cô thích người đàn ông có cơ bụng săn
chắc, nhưng những người làm việc hàng ngày trong văn phòng, cơ bụng luôn phì ra. Thật sự khiến cô chả hứng thú chút nào.
Cô tươi cười đem chiếc ly bỏ vào túi rác, rồi cũng âm thầm bỏ luôn mảnh giấy ghi số điện thoại vào trong đó.
“Còn quý khách nào cần bỏ rác không ạ?” Nụ cười vẫn không thay đổi, cô tiếp tục đẩy xe đi về phía trước cất giọng hỏi êm như ru.
o0o
“Ầm… ầm…
Máy bay hạ cánh an toàn, hành trình đã kết thúc. Rốt cuộc nụ cười cứng ngắt trên khóe môi cô cũng có thể dãn ra đôi chút. Xoay người đưa một hành
khách cuối cùng xuống máy bay, cô mệt mỏi xoa nhẹ sau ót của mình.
“Mệt chết đi mất! Thật không muốn cho người ta sống nữa mà.” Xuống máy bay, nhóm đồng nghiệp vừa phàn nàn vừa thân thiết hỏi:
“Duy Duy à! Cậu chuẩn bị thôi việc thật hả?”
“Ừ! Không muốn bay tới bay lui hoài.” Cô quá mệt mỏi rồi.
“Chuyển xuống làm việc ở mặt đất sao?” Các bạn đồng nghiệp hỏi thăm.
“Không có, mình thôi việc hẳn luôn.” Cô mỉm cười, lắc đầu nói.
Loại công việc luôn phải dùng ‘nụ cười’ này, thật sự không thích hợp với cô. Mới làm chỉ vài năm, mà cô đã phát hiện ra mình không phù hợp với nghề
phục vụ rồi.
Cô nhớ lại khoảng thời gian tự do, muốn làm cái gì
thì cứ vô tư làm cái nấy. Nhưng nghề phục vụ luôn phải ghi nhớ đến đạo
đức nghề nghiệp, ghi nhớ đến câu ‘Khách hàng là thượng đế’. Họ mắng –
mình không thể cãi lại, họ đánh – mình không thể dùng tay chống đỡ.
“Vậy cậu chuẩn bị chuyển công việc gì?” Người đồng nghiệp tò mò hỏi.
“Haizz… Nói sau vậy.”
Cô đã đổi rất nhiều công việc nhưng chưa tìm thấy một việc nào vừa ý, kể
cả đàn ông cũng thế. May mắn thay, người bạn trai mới lần này cô rất hài lòng. Anh ta lãng mạn lại phù hợp với những yêu cầu thẩm mỹ của cô.
“Có phải tìm một người giàu có để gả quách đi hay không?” Các đồng nghiệp trêu ghẹo.
Bọn họ quen biết rộng rãi, rất dễ dàng gặp người có tiền nhưng Duy Duy luôn giữ mình trong sạch.
Lập gia đình sao? Yêu đương bao lâu thì nên lấy nhau? Hơn nữa từ trước tới
nay, cô chưa từng gặp được đối tượng nào mà mình thật sự muốn lấy!
“Đói bụng quá, chúng ta cùng đi ăn khuya nào.” Liên tục bay mấy cuối cùng có thể nghỉ ngơi, các đồng nghiệp rủ rê cô đi ăn.
Cô mỉm cười, khéo léo từ chối. “Không được.”
Ngồi trên chiếc xe buýt phục vụ riêng cho tiếp viên, cô mở điện thoại, theo thói quen login vào QQ gởi đi một tin nhắn.
“Máy bay đã hạ cánh an toàn.” Người nhận tin là bạn thân của cô, tên Kim Bàn Tính.
Có phải cái tên ‘Kim Bàn Tính’ này rất kì