
lo lắng Vệ Cung Huyền luôn muốn ở bên cạnh cô….
Suy nghĩ bất an, hoàn toàn không để ý đến lúc Dương Thiến nhìn thấy thẻ vàng trên tay cô, ánh mắt bỗng dưng sáng lên.
Sau khi quẹt thẻ hai người trở về trung tâm phiên dịch, hiệu suất của
Nguyễn Mộng rất nhanh, công việc được phân công rất nhanh liền hoàn
thành, thế nhưng cô cũng hiểu đạo lý người quá nổi bật luôn là đích ngắm của người khác.
Cô chỉ muốn có một công việc, từ từ đem trọng
tâm sinh hoạt từ trên người Vệ Cung Huyền dời đi, cũng không phải thật
sự vì muốn kiếm tiền mà bươn chải.
Cho nên sau khi hoàn thành, cô liền nhàm chán lướt web.
Lúc lên đại học cô rất hay lên QQ, đã thật lâu không có đăng nhâp, hiện tại vừa vào, vô số chim cánh cụt nhỏ liền tích tích tích tích kêu lên.
Nguyễn Mộng từng bước từng bước mở ra xem, dù sao cũng nhàn rỗi , tính
nhẫn nại thật tốt, cư nhiên cũng có người kết bạn với cô.
Chọn đồng ý, đầu kia liền nhảy ra một hộp thoại, đối phương gửi cho cô một khung thoại còn vẫn lay động, còn có….. hai chữ :
Bà xã.
Nguyễn Mộng sợ hết hồn, vội vàng nhìn xung quanh một chút, tay run run viết chữ:
Anh… là?
Bên kia gửi lại một biểu tượng tức giận, mặt cũng đốt thành màu đen, Nguyễn Mộng đối với mấy cái biểu tượng này vẫn còn rất ngạc nhiên, liền mở ra
tư liệu của đối phương, lúc này mới phát hiện ra…. Trống rỗng.
Bà xã.
Bên kia lại nhảy lên hai chữ này.
Không, sẽ không thật sự là đại thần chứ? Nguyễn Mộng giật giật khóe miệng.
Cung Huyền?
Bên kia phát tới cái:
Nguyễn Mộng nhất thời cả người vô lực. Không phải chứ, cô đã bao nhiêu năm không Online QQ rồi, làm sao anh biết nich của cô?
Bà xã, tối mấy giờ tan việc?
Năm giờ….
Đánh xong hai chữ này gửi đi, Nguyễn Mộng liền hối hận.
Quả nhiên
Chờ anh đi đón em.
Nói xong đầu cô liền chán nản.
Nguyễn Mộng bóp cổ tay, cô không muốn, kiên quyết không muốn! Cô cũng không
phải là chưa có nhìn thấy mấy chiếc xe của anh, phong cách chiếc sau còn rêu rao hơn chiếc trước.
Hơn nữa anh dáng dấp thế kia, nếu như xuất hiện tại nơi này cô phải làm sao?
Vội vàng lấy điện thoại di động gọi qua, bên kia có thể sớm đoán được cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, đã tắt máy.
Dương Thiến ở đối diện thấy sắc mặt cô không ổn, liền hỏi:
“Nguyễn Mộng, cô làm sao vậy, không thoải mái sao?”
Cô vội vã lắc đầu, cảm giác mình ngày đầu tiên đi làm giống như là bi kịch thật sự của nhân loại. Hơn nữa cô gần như có thể xác định, Vệ Cung
Huyền nhất định là cố ý, vì trả thù cô buổi sáng không từ mà biệt! Giờ tan tầm, Nguyễn Mộng mè nheo một lúc lâu, mới giống như tên trộm len lén dựa tường chạy ra ngoài, Dương Thiến nhìn bộ dáng cô như lâm đại
địch, thần sắc lộ vẻ khó hiểu.
Nguyễn Mộng hướng cô khoát tay,
cùng cô tạm biệt, sau đó tự cho là thần không biết, quỷ không hay nhấc
chân chạy như điên về hướng trạm xe điện ngầm. Ai ngờ chưa chạy được mấy bước, liền thấy con đường đối diện một người đàn ông đang dựa xe cười
híp mắt với mình.
Anh ngược lại thông minh, không hề ở dưới lầu
đợi cô, mà đứng ở đường lớn. Nhưng cho dù như vậy cũng rất rêu rao đi!
Anh không biết dáng vóc của mình trông như thế nào sao?
Nguyễn
Mộng khẽ cắn răng, rụt rè giơ túi xách trong tay lên che mặt mình, từ từ đi qua. Cô không muốn đi qua đó đâu…. cũng muốn coi như không nhìn thấy đại thần mà chạy về hướng trạm xe điện ngầm, nhưng buổi tối trở về thì
phải làm sao đây?
Nhất định sẽ bị đại thần nhỏ mọn chỉnh chết!!!
Vệ Cung Huyền nhịn cười nhìn bộ dáng đáng yêu kia của cô, ngoắc tay với
cô, đợi cô đến bên cạnh, không cố kỵ chung quanh chút nào, cho cô một
cái hôn nóng bỏng.
Nguyễn Mộng bị anh hôn đến mặt hồng tai đỏ, đẩy lại không ra, đợi đến khi anh buông cô ra, không nhịn được trợn mắt nhìn.
Mặt bánh bao bị bóp, cô phồng má, gò má mềm mại lại bị bóp một cái. Nguyễn
Mộng thở phì phò ôm túi ngồi vào trong xe, nghiến răng nghiến lợi:
“Sau này anh không cần đến đón em, em biết đường về nhà.”
Lời từ chối rất uyển chuyển, nhưng Vệ đại thần làm như nghe không hiểu.
“Vừa vặn tiện đường đón em, công ty cách chỗ này rất gần, cùng nhau tan làm có thể tiết kiệm được tiền xe điện ngầm mà.”
Lừa gạt, lừ gạt quỷ a!
Anh thiếu mỗi tháng hơn một trăm đồng tiền này sao!
Nguyễn Mộng phồng má, đem túi để xuống, chỉ là đại thần động tác so với cô
nhanh hơn, đã sớm kéo dây an toàn thắt cho cô. Trên đường cũng không
biết là cố ý hay vô tình, cọ cọ qua hai đỉnh nhũ hoa của cô.
Nguyễn Mộng run run, nhỏ giọng oán trách:
“Ngồi ghế sau làm gì cần thắt dây an toàn….”
Nhìn Vệ Cung Huyền tựa tiếu phi tiếu, cô thức thời im miệng.
Giúp Nguyễn Mộng thắt chặt dây an toàn xong, anh cũng leo lên ngồi trên ghế lái, hỏi:
“Tối hôm nay em muốn ăn gì?”
“À?”
Nguyễn Mộng sửng sốt, suy nghĩ một chút.
“Anh muốn ăn cái gì?”
“Em làm cái gì thì anh ăn cái đó.”
Quả bóng lại bị đá trở về.
Nguyễn Mộng kỳ thực ghét nhất phải suy nghĩ mỗi ngày ăn cái gì. Trước kia, lúc lên đại học cũng là như vậy, mỗi ngày không lo về bài tập chuyên ngành, cũng phải nghĩ ba bữa nên ăn cái gì… khổ não không gì bằng.
“Ừ… vậy ăn lẩu có được không?”
Cô chỉ t