
ông nằm bên cạnh là quen thuộc. Ngẩn ngơ một lúc, cô mới chợt nhớ ra mình vừa cùng người đàn ông này diễn thử “cảnh giường chiếu”. Diễn xong, cô thiếp đi trong vòng tay anh. Không ngờ cô ngủ một giấc cho đến lúc trời tối mịt.
Giản Nhu thử cử động, cánh tay người đàn ông đặt ở thắt lưng cô càng siết chặt. Chuông điện thoại ngừng reo, cô không xem ai gọi mà tiếp tục nằm trong lòng Trịnh Vĩ, ngắm gương mặt anh trong giấc ngủ say. So với hình ảnh chàng trai ngông nghênh, bá đạo trong giấc mơ của cô, Trịnh Vĩ bây giờ thâm trầm và chững chạc hơn nhiều. Dù đang ngủ, lông mày của anh vẫn hơi nhíu lại, tựa như ngay cả trong mơ cũng trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
Một, hai phút sau, di động lại đổ chuông. Sợ đánh thức người đàn ông bên cạnh, Giản Nhu liền khoác tạm cái áo lên người, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ. Người ở đầu máy bên kia là Uy Gia, anh ta cất giọng vui vẻ: “Tôi vừa nhận được tin, nữ chính của Leo cao về cơ bản đã thuộc về cô. Cô có yêu cầu gì về vấn đề thù lao không?”
Giản Nhu hạ giọng: “Anh cứ quyết định đi, mức hợp lý là được.”
“Ok! Tôi sẽ tự lo liệu. Còn nữa, tối mai có bữa cơm mừng sinh nhật đạo diễn Lâm Thanh. Nghe nói không ít nhân vật vai vế trong giới sẽ tham dự, cô đừng quên đến góp vui, không biết chừng kiếm được cơ hội ấy chứ!”
“Này Gia! Tôi có chút việc riêng cần đi tỉnh khác vài ngày nên không thể tham dự. Anh hãy giúp tôi chuẩn bị quà mừng.”
“Việc riêng ư? Quan trọng hơn sinh nhật của đạo diễn Lâm sao?” Giọng Uy Gia lộ rõ vẻ không hài lòng.
“Vâng!” Giản Nhu đưa mắt về phía phòng ngủ. Cô vốn không định nhiều lời nhưng ngẫm lại, chính Uy Gia nhắc nhở cô tạo quan hệ tốt với “phụ mẫu” nên cô cũng không cần giấu anh ta: “Trịnh Vĩ bảo tôi cùng anh ấy đi Tứ Xuyên một chuyến. Thứ Sáu xuất phát, thứ Hai tuần sau về.”
“Thế à?” Uy Gia lập tức đổi giọng. “Tôi biết rồi! Mấy ngày này tôi sẽ không sắp xếp lịch trình cho cô. Lúc nào tiện, tôi sẽ giúp cô giải thích với đạo diễn Lâm. Tất cả không thành vấn đề!”
Hiếm có dịp Uy Gia tỏ ra dứt khoát như vậy, đủ thấy anh ta và cô đã đạt được thỏa thuận chung, rằng hầu hạ người đàn ông ở trên giường còn hiệu quả hơn việc lượn lờ ở những bữa tiệc xã giao loạn xị ngậu.
Đây chính là hiện thực, là quy tắc của trò chơi. Bạn có thể không tuân thủ nhưng nó vẫn tồn tại, không người nào có thể thay đổi.
Có điều, cô phải hầu hạ người đàn ông ở trên giường bằng cách nào đây? Cứ tiếp tục dây dưa với anh sao? Anh đã có vị hôn thê. Bảo cô dùng chung một người đàn ông với người phụ nữ khác, dù vị hôn thê của anh không bận tâm đi chăng nữa, cô cũng rất để bụng.
“Tiểu Nhu! Hãy nghe lời khuyên của tôi!” Uy Gia lại nói. “Người đàn ông như Trịnh Vĩ, một khi có cơ hội, cô nhất định phải nắm chắc. Chỉ cần hài lòng, cậu ta tuyệt đối có khả năng đưa cô lên hàng ngôi sao hạng nhất.”
“Vâng! Tôi biết rồi.”
Sau khi cúp máy, Giản Nhu tỉnh cả ngủ. Cô cài cúc chiếc áo sơ mi đàn ông đang mặc, rút một điếu thuốc, đi ra ban công.
Vừa đặt điếu thuốc lên môi, bên tai Giản Nhu liền vang lên câu nói của Trịnh Vĩ: “Anh có một người bạn thân học ngành y, cậu ấy nói với anh, hút thuốc thụ động có tác hại rất xấu đối với phụ nữ, sẽ khiến làn da của họ càng đẩy nhanh tốc độ lão hóa, còn có thể bị ung thư và bệnh tim mạch. Vì hạnh phúc lúc về già, anh quyết định sẽ không hút thuốc khi ở bên cạnh em.”
“Anh không thích phụ nữ hút thuốc!”
Ngập ngừng vài giây, cô không châm lửa mà để điếu thuốc sang một bên.
Ngọn gió nhè nhẹ thổi qua người Giản Nhu. Mùi hương quen thuộc từ chiếc áo sơ mi của Trịnh Vĩ bao trùm, tựa như anh đang ôm cô. Cô biết rõ mình không nên dính dáng đến người đàn ông sắp kết hôn. Nhân lúc còn có thể rút lui, cô nên lập tức rời xa anh, quay về trong bức tường thành mà cô dựng lên, quay về với cuộc songs vốn có của mình, coi như anh chưa từng xuất hiện.
Thế nhưng cô cũng thật sự lưu luyến hồi ức trong giấc mơ. Nếu có thể, cô muốn quay về quãng thời gian đó, muốn yêu đương cuồng nhiệt như hồi ấy. Từng bị tổn thương, từng đớn đau nhưng khi nhớ lại, niềm hạnh phúc vẫn bao trùm tất cả.
Ký ức của Giản Nhu quay về thời điểm diễn ra mối tình đầu đẹp nhất…
Năm đó, Giản Nhu mười tám tuổi. Sau khi kết thúc buổi tiệc mừng công của bộ phim Tình yêu không chia tay, Nhạc Khải Phi lái xe đưa cô về nhà. Anh ta hỏi: “Không mời tôi lên nhà uống cốc cà phê sao?”
Giản Nhu biết mình nên lập tức gật đầu, giữ anh ta ở lại qua đêm, dùng cơ thể còn được coi có chút giá trị của mình để đổi lấy cơ hội tiến thân. Có lẽ cuộc giao dịch này là đê hèn, là bẩn thỉu nhưng đây là con đường ngắn nhất để đạt đến thành công. Trong vài giây ngắn ngủi, tình cảm và lý trí của cô triển khai cuộc đấu tranh kịch liệt. Kết quả, lý trí thất bại thảm hại, cô đã khéo léo từ chối đối phương như trong kịch bản nhắc tới.
Sau khi Nhạc Khải Phi ra về, Giản Nhu một mình ngồi trên bệ đá giá lạnh. Nước ở đài phun bắn vào người cô, thấm vào làn da. Kể từ khi gia đình tan nát, cô đã bắt đầu làm quen với giá lạnh, bởi vì không còn người nào sưởi ấm cho cô. Thật ra, đối với cô, giá lạnh cũng chẳng có gì là không tốt, nó có