
phản chiếu ánh đèn đường vàng nhạt, cố gắng phun cao hơn, nhưng không kịp điểm xuyết trong đêm đen đã ào ào rơi xuống. Trịnh Vĩ nhẹ nhàng nắm bàn tay run run của Giản Nhu, Lòng bàn tay anh nóng bỏng, như có thể đốt cháy cô.
Từ khi đặt chân vào làng giải trí, Giản Nhu cảm thấy cuộc đời mình giống một bộ phim dài tập, mỗi cảnh đều buộc phải diễn theo kịch bản đã định, bất kể cô có muốn hay không. Nhưng khác với việc đóng phim, một khi bị NG, cuộc đời cô sẽ không có cơ hội thứ hai. Vì vậy cô không thể để xảy ra một chút sai sót.
Do dự một lúc, cuối cùng Giản Nhu cũng rút tay về. Cô đứng dậy, cất tiếng: “Đã muộn rồi, em phải về đây.”
“Có thể cho anh mượn điện thoại không?” Trịnh Vĩ đột nhiên nói.
Cô tưởng anh mượn để gọi điện nên tìm di động trong túi xách đưa cho anh. Trịnh Vĩ bấm một dãy số, nhanh chóng nối máy.
Tiếng nhạc chói tai vang lên. Nếu Giản Nhu nhớ không lầm, đây chính là ca khúc cuối phim của bộ phim truyền hình cô vừa tham gia. Bài hát này là sáng tác của một nhạc sĩ nổi tiếng, nghe rất hay đồng thời là nhạc chờ chuông điện thoại của cô.
Trịnh Vĩ đóng nắp điện thoại, trả lại cho Giản Nhu. “Đây là số của anh. Có việc gì cần giúp đỡ, em có thể tìm anh. Ví dụ... đánh mất ví chẳng hạn.”
Nhắc đến chuyện mất ví, cô không nhịn được cười. Lúc bấy giờ, Giản Nhu vẫn còn ít tuổi, rất ngu ngơ. Khi bị mất chiếc ví bên trong chỉ có hai mươi đồng, cô đứng bên đường tỏ ra vô cùng đau buồn. Dường như chuyện đánh mất ví là nỗi đau lớn nhất trên đời, dù đánh đổi cả thế giới cũng không thể bù đắp nỗi bi thương trong lòng cô. May mà Trịnh Vĩ đã giúp cô tìm lại.
“Bây giờ em không mất ví...” Cô ngẫm nghĩ xem có việc gì cần nhờ anh giúp không. “Nhưng máy tính của em bị hỏng rồi, đang không biết nhờ ai sửa giúp... Bởi vì trong máy lưu nhiều ảnh của người nhà và bản thân, em không muốn bị người khác nhìn thấy.”
“Anh cũng bị tính là “người khác” sao?”
“Nếu anh biết sửa thì không tính.”
Giản Nhu nhìn đồng hồ. Bây giờ có vẻ đã muộn, để một người đàn ông lên nhà cô sửa máy tính, liệu có bị anh hiểu rnhầm thành “mời anh lên nhà uống cà phê” hay không?
Cô đang phân vân xem làm thế nào để khéo léo thể hiện ý tứ ”không cần dùng gấp” thì chợt nghe anh nói: ”Ngày mai em rảnh thì gọi điện cho anh. Anh sống ở tòa nhà đối diện, có thể qua bất cứ lúc nào.”
Trịnh Vĩ chỉ tay về phía tòa nhà ở bên cạnh. Có lẽ từ chỗ anh sang nhà cô chỉ mất vài phút đi bộ, quả nhiên rất thuận tiện.
”Ngày mai em không có hoạt động gì, cũng không có tiết học...” Chợt nhớ tới lời hẹn của Nhạc Khải Phi trước khi ra về, tâm trạng vui vẻ của Giản Nhu xẹp đi một nửa. ”Tối mai em có chút việc... Hay là sáng mai anh sang sửa giúp em đi!”
”Được!” Anh gật đầu.
”Em ở phòng 3 tầng 20.”
”Ừ!”
Hai người đi gần đến tòa chung cư, Giản Nhu không kìm được lại quay sang Trịnh Vĩ. Anh đang giúp cô mở cánh cửa sắt nặng nề. Cô cố kìm nén nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: ”Tối hôm đó... anh chờ em ở rạp chiếu phim bao lâu?
”Anh đợi đến hết suất chiếu phim cuối cùng.”
Buổi đêm, Giản Nhu ngủ không yên giấc. Vừa chợp mắt, cô liền mơ thấy một hình bóng cô độc đứng ở cửa rạp chiếu phim từ tối đến sáng. Cô nhớ rõ tối hôm ấy trời đổ trận tuyết lớn, tuyết rơi từ lúc mặt trời lặn cho tới khi mặt trời mọc.
Trằn trọc cho tới lúc trời gần sáng, cô mới chợp mắt. Khi cô tỉnh dậy, mặt trời đỏ rực đang lấp ló sau tòa nhà cao tầng, giống một bức tranh nhiều màu sắc tuyệt đẹp treo trên không trung. Mỗi khi Trịnh Vĩ xuất hiện bên cạnh cô, mặt trời đều đặc biệt xán lạn, khiến cô cảm thấy ấm áp từ đáy lòng. Quá khứ là vậy, bây giờ vẫn thế.
Tuy nhiên con người không phải là thực vật, chỉ cần ánh sáng cũng có thể duy trì sự sống. Con người đòi hỏi rất nhiều, ham muốn quá nhiều. Để thỏa mãn nhu cầu và dục vọng, con người buộc phải từ bỏ một số thứ, ví dụ tình yêu hay sự tự do...
Vì vậy khi cô và anh bỏ lỡ buổi xem phim hôm đó, tất cả đã trở thành quá khứ, dù gặp lại cũng chỉ có thể là bạn bè bình thường. Ngẫm nghĩ kĩ mới thấy là bạn bè cũng chẳng có gì không tốt, để ý và quan tâm ở mức độ vừa phải như trong quá khứ, không cần nghĩ đến tương lai, cũng không sợ mất đi.
Nghĩ đến đây, Giản Nhu cảm thấy rất khoan khoái. Cô xuống giường, đánh răng, rửa mặt rồi dọn dẹp nhà cửa. Tâm trạng phấn chấn đã lâu mới xuất hiện.
Dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, Giản Nhu đang tìm quần áo để thay thì chuông cửa vang lên. Qua lỗ ”mắt mèo”, cô nhìn thấy Trịnh Vĩ với bộ dạng khoan khoái tương tự, cầm túi nylon đứng ngoài cửa. Hôm nay, anh không mặc quân phục mà diện quần bò, sơ mi trắng, tuy đơn giản nhưng vẫn rạng ngời.
Giản Nhu quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, mới bảy giờ sáng, còn quá sớm. Lẽ nào khái niệm về thời gian của người lính lại kinh khủng như vậy?
Vì khái niệm thời gian khác người của anh, cô chỉ có thể để mặt mộc, mặc áo phông rộng thùng thình và quần bò lửng ra mở cửa. Sau đó cô cầm đôi dép lê dành riêng cho người quản lý Uy Gia đưa cho anh. Trịnh Vĩ liếc nhìn, mãi vẫn không xỏ dép. Bầu không khí trở nên tẻ nhạt trong giây lát.
”Áo sơ mi của anh không tồi.” Giản Nhu tìm đề tài nói chuyện.
Tu