
c.
Hứa Bân hôn khẽ một cái lên trái Hy Lôi:
- Ngoan!
Buổi tối, cả nhà ra ngoài ăn cơm, trên mâm cơm, Hy Lôi ngoan ngoãn gọi
“mẹ”, mẹ chồng cũng gắp thức ăn cho Hy Lôi, mặc dù không khí hơi gượng
gạo nhưng cũng coi như là hòa thuận, mâu thuẫn đã được hóa giải.
Hôm sau là chủ nhật, Hứa Bân lái xe của cơ quan, cùng Hy Lôi thu dọn đồ đạc ở nhà trọ chuyển về nhà. Đa số đều là quần áo và sách vở của Hy
Lôi, cũng không có nhiều đồ lắm. Thu dọn cất đồ lên xe, Hy Lôi bảo Hứa
Bân đi về trước, mình ở lại quét dọn nhà, rồi giao nhà cho chủ nhà. Lúc
này thì điện thoại của cô đổ chuông. Là số di động của em trai, nhấc
máy, bên kia vang lên giọng nói lo lắng của bố:
- Hy Lôi ơi, xảy ra chuyện rồi, con mau về nhà một chuyến đi.
Hy Lôi vội vàng trấn an bố:
- Bố bình tĩnh, xảy ra chuyện gì thì từ từ nói.
- Là Hy Quân, Hy Quân, nghỉ đông nó đón xe về nhà, chẳng phải dạo gần
đây mưa liên tục nên đường bị đóng băng sao? Đường trơn, xảy ra tai nạn
rồi, chân của Quân Quân sợ rằng không giữ được nữa, phải làm phẫu thuật
thôi!
- Bây giờ đang ở bệnh viện sao? Mẹ con đâu?
- Mẹ con lo quá, huyết áp tăng lên, giờ cũng đang nằm trong bệnh viện!
Bây giờ phải làm phẫu thuật cho em con, cần khoản tiền lớn lắm!
- Bố đừng lo, còn có con mà, con sẽ về ngay, con có tiền, bố đừng lo, bảo bệnh viện cứ chuẩn bị phẫu thuật đi! Con sẽ về ngay!
Cúp điện thoại, Hy Lôi ngẩng đầu lên, lo lắng nói với Hứa Bân:
- Hứa Bân, về nhà, bảo mẹ anh rút cho em 3 vạn tệ lần trước em đưa, Quân Quân xảy ra chuyện, em phải dùng gấp.
Hứa Bân nãy giờ đứng cạnh cũng đã nghe rõ, vội vàng an ủi Hy Lôi:
- Đừng sốt ruột, anh về nhà nói với mẹ trước, nếu không đủ thì bảo mẹ
lấy thêm. Giờ em khóa cửa nhà lại, sau đó tới thẳng ngân hàng chờ anh.
Đừng lo, anh sẽ về với em, không có chuyện gì đâu.
Hy Lôi nhìn Hứa Bân một cái, tin tưởng và cảm kích. Người ta đều nói
hoạn nạn thấy chân tình, lúc này những câu nói của Hứa Bân đủ để thấy
anh là một người đàn ông đáng tin tưởng. Bình thường những cãi vã nhỏ
nhặt giờ không còn có ý nghĩa gì nữa. Hy Lôi gật đầu.
2.
Trời cũng có lúc mưa bão bất thường, Hy Lôi không ngờ sự bất thường đó
lại xảy ra với Quân Quân. Cậu vẫn còn rất trẻ, vẫn còn lạc quan yêu đời, tràn đầy sức sống, nếu mất đi một cái chân, sau này cậu sẽ đối diện với cuộc đời mình như thế nào. Chỉ nghĩ đến đây, Hy Lôi đã thấy đau lòng.
Ở ngân hàng chờ mãi mà không thấy Hứa Bân đến, gọi điện thoại cho anh
cũng không có người nghe. Hy Lôi lòng dạ rối như tơ vò, bèn vẫy taxi đến thẳng nhà Hứa Bân. Vừa bước vào cửa, đã thấy Hứa Bân hình như đang cãi
vã gì với mẹ, ngồi ở phòng khách, Hứa Bân thì ra sức giải thích:
- Mẹ, là thật mà, cô ấy nghe điện thoại ở ngay bên cạnh con, em trai cô ấy bị tai nạn!
- Có khi lại cố ý hẹn trước với người nhà, kiếm lý do để đòi tiền của nó về! Con bé Hy Lôi này khôn lắm!
- Mẹ mau đi, cô ấy còn đang chờ ở ngân hàng.
Nãy ra vẫn đứng ở ngoài cửa, giờ Hy Lôi mới lên tiếng:
- Em về rồi.
Mẹ chồng ngước mắt lên, thấy Hy Lôi đã về, nói giọng giận dỗi:
- Về lấy tiền à! Vừa mới đồng ý về nhà sống, cả nhà hòa thuận với nhau, giờ chị lại tính chuyện riêng của chị rồi à?
Hy Lôi trong lòng rất sốt ruột, chẳng muốn cãi nhau với mẹ chồng, chỉ muốn nhanh chóng lấy được tiền rồi về nhà, bình tĩnh nói:
- Mẹ, con chẳng có tính toán gì cả, lúc đầu con giao tiền cho mẹ là vì
con tin tưởng mẹ, bây giờ con có chuyện gấp cần rút ra cũng là chuyện
thường tình. Vả lại, tiền đó là tiền con để dành, cho dù nhà con không
có chuyện gì, bây giờ muốn lấy về cũng là hợp lẽ.
- Ý chị là gì? Cứ như thể tôi không trả tiền cho chị vậy.
- Con không có ý đó, tóm lại là con đang rất vội, mẹ lấy tiền cho con đi!
- Chị không có ý đó thì còn ý gì? Chị nói rõ cho tôi thì tôi mới trả chị tiền.
Thấy hai người dường như lại sắp cãi nhau, Hứa Bân bèn kéo Hy Lôi lại, nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Được rồi, em đừng nói, để anh nói với mẹ.
Mẹ chồng vẫn không buông tha:
- Chị có ý gì hả? Chị nói rõ cho tôi.
Lòng đã nóng như lả đốt, mẹ chồng lại cứ thao thao bất tuyệt, nghĩ đến
em trai mình còn đang đau đớn chờ có tiền để mổ, mẹ thì hôn mê trên
giường bệnh, trái tim Hy Lôi gần như đã nổ tung ra, cô giằng khỏi tay
Hứa Bân, buột miệng:
- Đừng kéo em. Tôi có ý gì? Tôi chẳng có ý gì cả? Sao tôi không biết bà là loại người như vậy, tôi đã sốt ruột như thế mà bà còn ở đây lắm lời
như thế?
- Mày nói ai lắm lời? Mày đang chửi tao à?
Hứa Bân lại vội vàng kéo mẹ mình lại, bảo bà đừng nói gì nữa.
Hy Lôi đã lo tới mức chảy cả nước mắt:
- Tôi chửi ai, tôi không muốn cãi nhau với bà, nếu bà không có ý gì thì bà mau lấy tiền trả cho tôi.
- Tôi có nói là không lấy tiền trả chị đâu. Đưa số của bố chị đây, để tôi gọi điện thoại.
Hứa Bân cũng bất lực cầu xin:
- Mẹ!
Hy Lôi thấy vừa tức vừa buồn cười, nhưng lúc này làm sao mà cô có thể cười được:
- Nực cười, bà nên gọi điện thoại tới hỏi thăm nhà tôi mới phải, nhưng
không cần phải thế. Bà có ý gì? Tôi mang em trai bị tai nạn giao thông
ra để lừa bà, lại còn phải gọi điện để kiểm chứng sao. Đó là tiền của
t