
án bài khác.
Hy Lôi nhìn gương mặt vẫn chưa hết vẻ non nớt của em trai, cằm cậu đã
lún phún mấy sợi râu xanh, đã trở thành một người đàn ông rồi. Cô thở
dài trong lòng, một chàng thiếu niên ngây thơ, lương thiện như thế, liệu sau này có trở thành một gã đàn ông ích kỷ, giả dối và chuyên làm tổn
thương người khác hay không. Cô xoa đầu Quân Quân, cười nói:
- Nhóc con, lo cho em đi, chuyện của chị, chị tự giải quyết. Đúng rồi, cô bạn gái đó của em đâu?
- Được nghỉ đông nên cô ấy về quê ở Hồ Nam rồi. Chuyện của em cô ấy vẫn chưa biết gì!
- Cô gái đó cũng được lắm, em phải đối xử tốt với người ta đấy.
Đang nói chuyện thì bác sĩ vào kiểm tra phòng, bố mẹ cũng tới, mang
theo cả canh sườn. Sau cánh cửa lấp ló một gương mặt, Quân Quân vui mừng kêu lên:
- Hinh Doãn, sao em lại tới! - Quá kích động nên khiến vết thương lại bị đau nhói lên. - Ui chà!
- Đừng cử động, nằm yên đi.
Thì ra Phó Hinh Doãn gọi điện thoại cho Quân Quân không được, bèn gọi
cho mẹ cậu mới biết là Quân Quân bị tai nạn, vốn định về quê nhưng quá
sốt ruột cho người yêu, cô lại trả lại vé tàu rồi mua vé đi thành phố C, ngồi tàu cả đêm để tới đây.
Hy Lôi lặng lẽ đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn em trai và bạn gái thân mật
với nhau, bố mẹ thì ở một bên hỏi han, chăm sóc, còn bản thân mình giống như một nốt nhạc lạc điệu.
Buổi chiều, Hy Lôi quyết định quay về, lúc đi vội vàng chưa kịp xin
phép tòa soạn, giờ đang là lúc quan trọng để chọn ra phó chủ biên. Phó
Hinh Doãn cũng trấn an cô:
- Chị, chị mau về đi làm đi, ở đây còn có em. Chị yên tâm đi, em không
để bác gái phải vất vả đâu, chắc chắn em sẽ chăm sóc Quân Quân thật tốt.
Lúc chuẩn bị ra cửa, Hy Lôi còn thì thầm vào tai Quân Quân:
- Dưỡng thương cẩn thận nhé, chuyện của chị đừng nói với bố mẹ, chị sẽ
tự giải quyết, không muốn để bố mẹ lo lắng! - Quân Quân hiểu ý chị, gật
đầu.
Bố đưa Hy Lôi ra bến xe, ăn năn nói:
- Đều tại bố mẹ vô dụng, cả đời nghèo khó, cũng chẳng để dành được bao
nhiêu tiền cho con cái, tiền của con cứ cho bố mẹ mượn tạm. Yên tâm đi,
nhà mình vẫn còn một ít cổ phiếu và tiền đầu tư, khi nào lấy ra được bố
sẽ trả cho con.
Bố nói vậy ngược lại khiến Hy Lôi càng buồn hơn:
- Bố, con là con gái của bố, là chị của Quân Quân, nó xảy ra chuyện, con bỏ tiền ra cũng là lẽ thường tình! Sao bố lại nói thế?
- Được rồi, được rồi, bố không nói nữa, con mau đi đi, cứ xin nghỉ mãi cũng không được!
Lên xe, nhìn bố đứng trong gió vẫy tay chào mình, lưng ông đã không còn thẳng như trước, các nếp nhăn cũng đã nhiều hơn, không biết từ khi nào
ông đã già đi rồi, nhưng còn mình thì mãi chỉ là một đứa trẻ không thể
trưởng thành. Quay đầu đi, nước mắt lại lã chã tuôn rơi.
5.
Lại về tới căn nhà trọ đã thuê. Hy Lôi nhìn cảnh tượng hoang tàn của
ngôi nhà, tự chế giễu mình, đúng là thế sự khó lường, cũng may mà chưa
trả nhà cho chủ nhà, nếu không thì lại mất công tìm thuê nhà khác. Chăn
gối trong căn nhà vẫn chưa mang đi, đồ đạc đã chuyển đi chỉ cần bảo Hứa
Bân mang trả lại là được. Nhưng lòng tự trọng của cô đang tác quái, Hy
Lôi không muốn chủ động gọi điện thoại cho anh ta.
Buổi tối bật đệm sưởi lên, kéo chăn ngang người rồi vùi đầu vào ngủ.
Trước mắt chỉ có một con đường có thể đi, ly hôn, tuyệt đối không còn
đường quay lại nữa. Mệt quá rồi. Đúng lúc đó thì màn hình điện thoại
nhấp nháy, là tin nhắn của Hứa Bân: “Quân Quân thế nào rồi? Em về chưa?
Chúng ta nói chuyện!”.
Xem ra anh ta đã bình tĩnh lại. Hy Lôi nhớ lại một câu thơ cổ: “Tình
sâu tình nhạt cũng nghĩa phu thê”. Mối quan hệ vợ chồng thật là kỳ diệu, lúc tốt thì cùng chung hoạn nạn, sống chết bên nhau, như keo với sơn,
khi đã trở mặt thì giống như đi trên hai con đường xa lạ, thậm chí trở
thành kẻ thù. Cô nhắn tin lại cho anh: “Quân Quân không sao, cảm ơn anh
quan tâm. Chúng ta ly hôn, chiều mai nhờ anh mang đồ của tôi qua đây”.
Sau đó cô tắt máy. Cô chẳng muốn nghĩ gì vào lúc này, mọi chuyện chờ ngủ dậy rồi tính.
Hôm sau vừa đến cơ quan, không ngờ lại chịu thêm một đả kích mới, trong cuộc họp thường lệ, Tổng biên tập cuối cùng cũng tuyên bố danh sách phó chủ biên kế nhiệm, giây phút mà ông chuẩn bị tuyên bố, trái tim Hy Lôi
như đang treo lơ lửng trên cổ họng, rồi lại len lén đưa tay lên xoa
ngực. Cái tên cuối cùng được công bố chính là Tiểu Lộc. Bên dưới vang
lên tiếng xì xào bàn tán, rất nhỏ, rất nhẹ.
Không ai ngờ là Tiểu Lộc, trường cô tốt nghiệp không phải trường giỏi,
thái độ làm việc không nghiêm túc, thường xuyên xảy ra sai sót, đề tài
và chuyên mục cô chọn hàng tuần cũng không thực sự nổi trội, tóm lại,
không nên là cô.
Hy Lôi đã qua cái tuổi nhận được sự đãi ngộ không công bằng là lao đến
văn phòng của giáo viên hoặc cấp trên để lý luận, cô hiểu rằng mình phải nhẫn nhịn. Mọi người đều làm ra vẻ không có chuyện gì, ra sức chúc
mừng, khen ngợi Tiểu Lộc, lấy lòng cô, nhưng trong đó vẫn có mùi vị của
sự ghen tức:
- Phó chủ biên, thăng chức rồi, phải mời mọi người đấy nhé!
Tiểu Lộc luôn miệng đáp lời:
- Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi.
Tan giờ làm, Tiểu Lộc lại gần Hy Lôi, cười ngượn