
nấy.
Đúng lúc này thì đứa bé tỉnh lại, miệng nó chóp chép vài cái rồi khóc.
Không biết là vì đói hay vì tè ướt tã. Mai Lạc quay người, vội vàng thay tã lót cho con, có lẽ vì tay lạnh nên tiếng khóc của đứa trẻ càng lớn
hơn. Mẹ chồng vội vàng lại gần chê trách:
- Như thế không được, bọn thanh niên bây giờ sao mà ngốc thế! Để đấy tôi làm!
Mai Lạc rụt tay về, nhìn mẹ chồng thành thạo thay tã mới cho đứa bé.
Trong lòng thầm thở dài, đứa trẻ này ra đời mới thực sự mang cho mình
một cuộc đời mới!
2.
Cuối tuần vẫn phải cùng Hứa Bân về nhà anh một lần theo thông lệ. Mẹ
chồng đã không còn vẻ thất vọng, buồn bã như lúc đầu nữa rồi, lúc này
trên mặt bà là nụ cười của kẻ chiến thắng. Đối xử với Hy Lôi, bà rất
hiền hòa, lúc ăn cơm còn khuyên nhủ cô:
- Hy Lôi này, trời lạnh rồi, về nhà đi, một mình ở bên ngoài không an toàn.
Sao giờ lại thành một mình ở bên ngoài rồi? Hy Lôi hướng ánh mắt sang
Hứa Bân, anh cố tình vùi đầu vào ăn cơm, không ừ hử gì. Hy Lôi cũng
không trả lời mẹ chồng.
Mẹ chồng tưởng là Hy Lôi đã động lòng, lại nói tiếp:
- Cả nhà bốn người đang sống hòa bình với nhau, cũng chẳng có việc gì
lớn, con với Hứa Bân sinh một đứa con, cho dù là con gái hay con trai mẹ đều chăm cho, hai đứa chăm chỉ một chút là được! Anh nói đúng không?
Bố chồng tiếp lời:
- Đúng đấy, nghe nói cô bạn thân của con sinh con rồi, các con cũng sớm sinh một đứa, về nhà mẹ con cũng chẳng nói gì nữa!
Nghe mãi, Hy Lôi biết rõ là họ muốn cô về nhà ở, nhưng cũng phải có
điều kiện đi kèm. Hy Lôi nghĩ, trả lời thế nào mới không đối đầu với họ, lại có thể né tránh được vấn đề này:
- Không sao ạ, ở ngoài cũng tốt lắm.
- Tốt cái gì? Nghe Hứa Bân nói mấy hôm trước còn bị trộm vào, gần đây
lại thường xuyên mất điện mất nước, các con sống sướng quen rồi, chịu
sao được cái khổ đó, Hứa Bân cả ngày về đây ca thán đấy!
- Anh ấy ca thán cái gì? Dù sao cũng có coi nơi đấy là nhà đâu, thi thoảng mới về một vài lần.
- Ở đó lạnh lẽo, ai mà coi là nhà được! - Hứa Bân ngẩng đầu lên, không nhịn được buột miệng nói.
Hy Lôi nãy giờ vẫn bực mình Hứa Bân, cũng lập tức phản bác:
- Anh không coi đó là nhà thì tự anh dọn về ở là được rồi, em nói gì anh không?
Thấy hai vợ chồng lại chuẩn bị cãi nhau, mẹ chồng vội khuyên:
- Được rồi, được rồi, nói mãi rồi lại cãi nhau. Nó ở nhà, con ở ngoài
thì còn ra gì, đồn ra ngoài người ta nghĩ sao, hôm qua bà Vương trong
khu còn hỏi, con dâu con trai nhà chị có phải cãi nhau không, sao cứ
thấy sống riêng. Nghe xem, chẳng hay ho gì! Cứ như thế mãi không hay
đâu!
Hy Lôi nghĩ bụng, tình cảm vốn đã vỡ vụn rồi, mọi thứ đều đã thay đổi
rồi. Hàng loạt lý do mà mẹ chồng đưa ra trông đều có vẻ hợp tình hợp lý, Hy Lôi không biết trả lời thế nào, nhưng đã chuyển ra ngoài, giờ lại
chuyển về thì cái cảm giác khó thở như bị một hòn đá đè nặng vào tim
thật không thể tưởng tượng được. Cô trả lời khe khẽ:
- Thế thì có cách nào khác?
Bố chồng đang định nói gì đó thì điện thoại của ông đổ chuông, ông ra
phòng khách nghe điện thoại. Lần nào ông nghe điện thoại giọng nói cũng
rất là to:
- Ồ, muốn thuê nhà à, đúng, nhà tôi ở tiểu khu x x x, hai phòng ngủ,
một phòng khách, 93m2, đã hoàn thiện bên trong, ừm, anh muốn thuê à, bây giờ chuyển đồ dùng gia đình nhà anh sang là có thể ở được. Hả, tiền
thuê nhà à, nhà tôi là nhà mới, khu vực đó cũng đẹp, tôi cũng không đòi
nhiều, khoảng 1200 tệ thôi, nếu anh thấy được thì tới xem nhà rồi bàn
lại sau. Được, được!
Trong lòng Hy Lôi vẫn còn nghi ngờ, từ lúc nào bố chồng đã trở thành môi giới nhà đất rồi thì mẹ chồng nói:
- Căn nhà mà nhà mình mua đã hoàn thiện xong rồi, bố mẹ định cho người
ta thuê! Không ngờ tiền thuê cũng khá tốt, nghe nói nhà chú Lý cho thuê
rồi, 1500 tệ cơ! Bố con ngốc quá, đòi có 1200.
Hứa Bân đã ăn cơm xong, nghe mẹ nói thế cũng không có vẻ gì là không vui, chỉ nói:
- Phiên phiến thôi, bên đó có lẽ đa phần là cái giá đó.
- Cũng đúng! Con trai này, nghe mẹ nói, sau này có tiền muốn đầu tư thì mua nhà là ngon nhất, ngồi ở nhà làm chủ nhà, chẳng có nguy hiểm gì.
Lúc này Hy Lôi mới hiểu, thì ra căn nhà nhỏ mà họ mua đã hoàn thiện
xong và bàn giao nhà, giờ đang cho người ta thuê! Thì ra họ chỉ mua nhà
để đầu tư, còn mình thì ngây thơ tưởng rằng căn nhà đó mua để cho cô và
Hứa Bân ở. Trong lòng cô thấy thật lạnh lẽo, không nhìn thấy tia sáng
nào trên con đường phía trước.
Ăn cơm xong, Hứa Bân cùng Hy Lôi về bên kia. Hai người vừa ra khỏi tiểu khu đã bắt đầu cãi nhau.
Bao nhiêu nỗi ấm ức nhiều ngày nay dồn lên, Hy Lôi hoàn toàn đánh mất
phong thái thường ngày, xù lông lên như một con sư tử cái nổi điên:
- Đồ lừa đảo, cả nhà đều là đồ lừa đảo! Còn biết hai vợ chồng sống xa
nhau lâu tình cảm sẽ không tốt, sao một mình anh ở nhà mà họ lại vui như thế, thế là ý gì? Mua nhà mới vì sao thà cho thuê chứ không cho chúng
ta ở! Lại còn làm ra vẻ nhân từ khuyên nhủ tôi, ở ngoài lạnh, ở ngoài
không thuận tiện, về nhà ở! Tôi về nhà ở có phải anh không biết tình
hình sẽ như thế nào đâu, lại lặp lại sai lầm của trước kia, đi vào vết
xe đổ, cứ p