Polaroid
Sống Chung Với Mẹ Chồng

Sống Chung Với Mẹ Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322571

Bình chọn: 8.5.00/10/257 lượt.

ộm đã nhân tiện lấy mất mấy bộ quần áo của cô. Sáng

sớm ra ngoài cửa mới nghe các bà bàn tán với nhau và biết rằng thì ra

hôm qua kẻ trộm ghé qua mấy nhà, trong đó có một nhà chủ nhân tỉnh dậy

và phát hiện, đánh nhau với kẻ trộm, bị hắn đâm một nhát phải vào viện.

Nghe vậy mà Hy Lôi rùng cả mình, càng thêm sợ hãi. Trong lòng lại càng

thêm oán hận Hứa Bân.

Buổi tối Hứa Bân về nhà, không biết gì về những việc xảy ra khi anh đi

vắng. Hy Lôi trong lòng vẫn giận, cả buổi tối chẳng nói với anh câu nào. Trước khi ngủ, Hứa Bân xem báo, một tin tức thu hút sự chú ý của anh,

anh còn đọc khẽ cho cô nghe:

- Kẻ trộm đột nhập vào nhà, chủ nhân bị đâm một dao.

Khi nhìn kỹ lại, địa chỉ chính là tòa chung cư mà mình đang ở, đọc xong bất giác thở dài:

- Cái nhà này đúng là chán sống, lại còn đánh nhau với kẻ trộm. Bọn

trộm bây giờ như chó cắn càn, bị phát hiện là lập tức giết người diệt

khẩu! - Sau đó anh lại huých cánh tay vào người Hy Lôi, - Này, chuyện

lớn thế mà sao tối qua em không nghe thấy à?

Hy Lôi nhìn dáng vẻ vô tư lự của Hứa Bân thì giận tới mức nhảy phắt

xuống khỏi giường, lấy cái túi với cái hộp bị chúng lục tung ra đưa cho

anh:

- Sao lại không nghe thấy, tôi suýt chút nữa đã thành nhân vật chính

trong bản tin đó rồi, tôi suýt chút nữa đã trở thành chủ ngôi nhà bị kẻ

trộm đâm rồi. Anh lo cho tôi quá nhỉ, mẹ anh ở nhà một mình buổi tối thì sợ, tôi thì dũng cảm sao? Cũng may tôi không tỉnh dậy bị kẻ trộm phát

hiện, nếu không thì hôm nay anh không nhìn thấy tôi nữa rồi.

Nghe Hy Lôi kể tội xong, Hứa Bân mới biết nhà mình tối qua cũng bị trộm, thận trọng hỏi:

- Mất cái gì? Bị lấy bao nhiêu tiền?

- Anh chỉ nhớ là bị mất bao nhiêu tiền, giống y như mẹ anh, trong mắt

chỉ có tiền, sao anh không quan tâm tôi có bị làm sao không?

- Mẹ anh lại làm gì chọc đến em, sao cứ nhắc mẹ anh hoài vậy? Chẳng phải em vẫn bình thường sao?

Hy Lôi càng nổi giận:

- Họ Hứa kia, được, nếu tối qua xảy ra tai nạn gì thì anh vui lắm phải

không? Trái tim của người ta màu đỏ, mắt màu đen, sao anh lại ngược lại

như thế.

Hứa Bân không hiểu:

- Thế là ý gì?

- Ý gì, anh mắt màu đỏ, tim màu đen.

Lúc này Hứa Bân mới vỡ lẽ ra, Hy Lôi đang chửi anh sao!

- Tôi làm sao mà tim đen. Ở đây không tốt thì dọn về nhà ở, chẳng phải

cô khóc lóc đòi dọn ra đó sao, mới được mấy ngày đã không chịu được rồi

à?

- Ai nói là tôi không chịu được, ai thèm dọn về nhà anh, chắc là anh muốn về lắm phải không?

Thấy có vẻ như lại cãi nhau đến nơi, Hứa Bân muốn yên chuyện, bèn quay người sang tắt đèn, thở dài:

- Không nói chuyện với em nữa, vô lý khó chịu.

Một buổi tối sống trong sợ hãi rồi lại bị trộm ghé thăm mà không được một lời an ủi

hay ăn năn của Hứa Bân. Trái tim Hy Lôi nguội lạnh, cũng quay người sang hướng khác mà ngủ. Chiếc giường không lớn nhưng ở giữa bị trống một

khoảng lớn, cơn gió lạnh vô tư luồn vào.

Rất lâu sau hai người đều không ngủ được. Hứa Bân nghĩ ngợi một chút, quay người lại, giọng nói rất hiền lành:

- Đừng giận nữa, nói thật lòng, sao anh lại không lo! Nghe em nói vừa

nãy nhà mình có trộm, anh giật nảy cả mình! Mất tiền là việc nhỏ, nghĩ

lại cũng thấy sợ, bà vợ xinh đẹp như em mà bị kẻ trộm dắt mất thì hối

hận chết thôi.

- Anh mà cũng biết sợ. Tôi mà bị chúng dê hoặc bị bắt cóc làm con tin

thì làm ma cũng không tha cho anh. Linh hồn tôi ngày nào cũng sẽ lơ lửng trước cửa sổ phòng anh, dọa cho anh chết luôn!

Hứa Bân bật cười trước câu nói của Hy Lôi. Thấy tâm trạng cô đã tốt hơn bèn thăm dò:

- Hay là bọn mình dọn về nhà. Em xem, ở đây không có cửa chống trộm,

cũng chẳng có bảo vệ, hở một chút là mất nước, mùa đông thì lạnh. Anh

nói cho em biết, nhà mình lắp lò sưởi rồi, thích lắm, thế nào, về nhé!

Chỉ nghĩ đến việc về nhà phải đối diện với bà mẹ chồng thì căn nhà cho

dù ấm áp đến đâu cũng trở nên lạnh lẽo. Hy Lôi quay người đi, giọng điệu kiên quyết:

- Em không về, tuyệt đối không!

Trời càng ngày càng lạnh, đã vào đông, trận tuyết đầu tiên cũng đã rơi. Sau

đó, cứ đôi ba ngày Hứa Bân lại về nhà ở một hôm, kiếm đủ mọi lý do, lúc

thì là bố đi công tác, có lúc thì về nhà tắm, có lúc thì là về nhà ăn

cơm tối muộn quá. Hy Lôi hoàn toàn trở thành một người ngoài, như một

linh hồn cô đơn bị bỏ mặc trên hoang đảo, một mình đi làm, ăn cơm, về

nhà, ngủ, sự giao tiếp duy nhất với Hứa Bân là những cuộc làm tình khi

thi thoảng anh về nhà ngủ. Cô cố nhẫn nhịn nỗi bất mãn trong lòng mình,

giống như một phi tử sống trong lãnh cung chờ đợi sự sủng ái của anh,

ngày nào cũng mong anh về nhà, ngay cả hơi sức và dũng khí để cãi nhau

cũng không có. Anh đã ngày càng xa cô rồi. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng có

mối quan hệ vợ chồng nào lại nực cười và gượng gạo như của cô. Một hôm,

cô còn biến thái khi nghĩ rằng, mẹ chồng giống như bà cả đầy quyền uy và thế lực trong một gia đình thời cổ đại, còn cô chỉ giống như người vợ

bé thấp hèn.

Còn Tiểu Lộc vẫn chìm đắm trong hạnh phúc của “mùa xuân thứ hai”, ngày

nào cũng mặt tươi phơi phới, sự ấm áp mà chồng cô không thể nào đem lại

cho cô thì người tình đã lấp đầy,