
ước vén màn cửa lên, Lục Minh Viễn vì thân hình cao to, phải khẽ
nghiêng người mới có thể đi vào bên trong được.
Vừa mới vào cửa, một mùi hương nồng đậm mang theo khí nóng màu trắng tràn đến mặt, anh không khỏi nhíu mi tâm lại.
“Oa, thơm quá!” Tô San vui vẻ nói, nhìn về phía quầy: “Ông chủ, tôi lại
tới…, muốn hai nồi lẩu cay kiểu Nhật nha, nhanh lên một chút.”
“Được rồi.” Chủ quán cũng cười đáp lời.
Tô San lại quét lại nhìn qua, ở trong đống người phát hiện ghế trống,
vội càng đi tới, đi vài bước mới phát hiện có cái gì không đúng, quay
đầu lại, thấy Lục Minh Viễn còn đứng ở trước quấy, không nhúc nhích, anh tuấn như được trát nhãn. Bên cạnh còn có mấy cô bé học sinh đang chọn
món ăn, vẫn trộm nhìn lén anh.
Tô San đại 囧, rõ ràng là người này làm lạnh thiên nhiên, tại sao hiện tại cô lại thấy anh có chút ngẩn người? ==
Cô kêu lên: “Lục tiên sinh, mau tới đây.”
Lục Minh Viễn khụ hai tiếng mang theo vẻ kinh dị đi tới. Vừa tiến đến liền bị không khí quỷ dị của
nơi này làm cho SHOCK, nhìn thực đơn treo tường một chút, cá viên, tôm
viên, thịt bò viên, thịt cua viên, các loại đồ viên, trừ viên chỉ có
viên…
Ngay sau đó lại nhìn bóng lưng thiếu nữ một chút, cái đầu tròn tròn này, suy đoán không hiền hậu, chẳng lẽ là do ăn loại đồ viên này mới thành
ra như vậy?
Chỉ là, căn phòng nhỏ ấm áp, cảm giác phố phường bình thường, lại khiến
cho anh cảm thấy chút vui vẻ. Vì vậy ngây ngẩn cả người, lại cũng quên
đi.
Là mình luống cuống, không biến sắc tự diễu mình một lần ở dưới đáy lòng, hồi thần, đã ngồi đối diện với Tô San.
Rất nhanh hai nồi lẩu cay nhỏ được bưng tới trước mặt, nước của canh
nóng tràn ra, Tô San cầm hai đĩa nhỏ, cho gia vị cẩn thận, đẩy một nồi
tới trước mặt Lục Minh Viễn, gật đầu:
“Thử một chút, tôi tự pha, không biết có hợp miệng anh không.”
Lục Minh Viễn dùng đũa chọn một chút đưa vào trong miệng, mùi thơm ngạt vào miệng, chua mà không chát, cay mà không tê dại.
Ừ, mùi vị không tệ, đến khóe miệng lại thành không biến sắc đạm bạc vô vị: “Ừ, tạm được.”
Tô San ngoảnh mặt làm ngơ với phản ứng lạnh nhạt của anh, phối hợp thêm
các loại thịt viên vào trong nồi của hai người, Lục Minh Viễn dằn lại ý
muốn nhìn cô qua lại bận rộn, mắt chưa rời khỏi qua đỉnh đầu thiếu nữ,
cũng thích thú.
Một hồi, trên đầu cô liền rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, thở dốc một hơi, cười lấy lòng: “Lục tiên sinh, mời ăn.”
Chính cô cũng xoa xoa chiếc đũa, ngồi chờ viên thịt nóng chín, Lục Minh
Viễn nhìn chằm chằm cô, hơi cảm thấy cô giống như một con mèo nhỏ đứng
bên hồ cá.
Chính anh cũng không nhận ra được, trong tầm mắt đã từ từ phát ra nhàn nhạt nhu hòa.
Lúc này Tô San cũng đang ngửa đầu, tầm mắt hai người chạm nhau trong không khí, điện quang phát lửa.
Nhưng Lục Minh Viễn không có kiêng dè, vẫn nhìn chằm chằm như cũ, chỉ là độ ấm ban đầu trong mắt không để lại dấu vết biến mất trong nháy mắt,
lưu lại chỉ còn ý lạnh lạnh nhạt.
Tô San bại trận trong lần đấu ánh mắt này, tiếp tục cúi đầu quấy đáy canh, một bên ngập ngừng nói:
“Chắc Lục tiên sinh không tức giận chứ… Uất ức anh đến nơi nhỏ bé này dùng cơm.”
“Không có.” Giọng nói lạnh nhạt như băng.
Còn nói không có tức giận!
Tô San tiếp tục cẩn thận quẩy viên thịt trong nồi: “Nhất định lần sau sẽ mời anh tới nhà hàng lớn, nhưng hôm nay rất muốn ăn…”
Cô giải thích, tiếng nói càng ngày càng thấp, cho đến khi không thể nghe được.
“Ừ.” Càng thanh lãnh(2) một tiếng.
(2) Thanh lãnh: trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Ai, viên thịt cũng đòi vui với anh ˜ Tô San yên lặng than thở trong lòng.
Nhưng nếu như giờ phút này cô ngẩng đầu, nhất định có thể thấy ánh mắt
Lục Minh Viễn dừng lại trên người cô, lại khôi phục lại như một phút
trước _____
Có một chút yêu thích, lại kèm theo một tia…..dịu dàng ngay cả bản thân anh cũng không nhận thấy được.
*****
Bữa cơm này, Tô San cẩn thận tìm từ, hết sức nịnh bợ, cuối cùng làm được cả chủ và khách đều vui.
Khi tính tiền cô còn chạy nhanh hơn thỏ, nào có thể đoán được Lục Minh
Viễn thanh thản đứng ở một bên, căn bản không có một chút ý muốn cướp
với cô.
Sau khi ra cửa, đã có tài xế chờ ở nơi đó. Lục Minh Viễn khó có khi lịch sự mở cửa xe cho Tô San: “Đi thôi, tiễn cô về công ty.”
Tô San nào có nguyện ý cùng một chỗ với anh như cái tủ lạnh đi bộ này
nữa? Tất nhiên liên tiếp khoát khoát tay nói: “Không cần, không cần, tôi còn muốn đến gần đây làm một ít chuyện.”
Vẻ mặt của Lục Minh Viễn phai nhạt: “Tùy cô.” Nói xong, liền muốn đóng cửa lên xe.
Tô San lại một bước xông tới: “Ai, đợi chút, Lục tiên sinh!”
“Còn có chuyện gì?”
“Cái đó………Quảng cáo………”
Ngón út của Lục Minh Viễn khẽ run lên một chút, sau đó chính là cười lạnh. Quả nhiên vẫn là vì lợi ích.
Cho dù một cô bé có nụ cười sạch như vậy, nhìn tới anh, cũng chỉ có nghĩ tới làm sao có thể từ trên người anh tìm được bao nhiêu chỗ tốt mà
thôi.
Nhưng buồn cười là, anh lại cho là… cho là gặp phải một người không giống như vậy.
Lục Minh Viễn chậm rãi thở ra một hơi, lần nữa giương mắt nhìn về phía cô, lần này cũng thật sự là hờ hững.
“Cô yên tâm, quảng cáo Yên