
yên lặng
nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người giống như cũng được ngâm trong ánh sáng
sáng ngời kia, lúm đồng tiền trên khóe miệng cũng mơ hồ có thể nhìn thấy được, tóc bị nhuộm thành màu chỉ thêu vàng sáng.
______ Giống như lông mau của một sủng vật nho nhỏ.
Đột nhiên anh có suy nghĩ muốn giơ tay lên xoa xoa đầu cô, lại đè nén
dục vọng ở trong tim, không khỏi ngưng tụ thành một tầng ấm áp.
Chỉ thuộc về ánh mặt trời mùa thu như vậy… độ ấm thoải mái hợp lòng người.
Nhàn nhạt, không ghét nổi, có lẽ còn có một chút… cảm thấy hứng thú?
Lục Minh Viễn nâng khóe môi lên, nhìn bên ngoài cửa sổ bên mình, nheo lại ánh mắt trong suốt khô ráo.
Tô San nào có biết trong lòng người bên cạnh suy nghĩ ôn nhu đã thiên
hồi bách chuyển(1). Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nghĩ là xem có
nơi nào có thể ăn một chút được hay không. Vừa rồi ở trang viên, món ăn
vừa mới bưng lên đã rùm beng, chưa được bao nhiêu vào bụng cả.
(1) Thiên hồi bách chuyển: Thiên: nghìn, hồi: quay lại, trở về, bách:
trăm, chuyển: chuyển xoay. Ý tượng tự câu trăm xoay vạn chuyển.
Trong tầm mắt, nhìn thấy biển hiệu của một quán ăn được nhắc đi nhắc lại, vội càng kêu lên: Bác tài, có thể dừng xe không?”
Tài xế nghe nói vội vàng đi sát ven đường, Mạn Phỉ quay đầu lại: “Tô tiểu thư có chuyện gì không?”
Tô San nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy hôm nay thật ngại quá rồi, sao có
thể làm phiền Lục tiên sinh đưa tôi đi nữa đây?” Cô nhìn Lục Minh Viễn:
“Lục tiên sinh, ngài để tôi ở nơi này là được rồi.”
Lục Minh Viễn nhìn khách sạn đối diện, lại dời tầm mắt lên trên mặt Tô San. Khuôn mặt cô nghiêm trang, nghiêm túc khác thường.
“Ừ, cô xuống ở chỗ này đi.” Lục Minh Viễn nói.
“Yes Sir!” Tô San vô cùng sung sướng đồng ý một tiếng, lập tức ngoắt
ngoắt cái đuôi đi xuống xe, lại thấy Lục Minh Viễn trước cô một bước,
chân dài bước ra.
Tô San khóc không ra nước mắt, chần chờ rồi cũng xuống: “Ngài… Có chuyện gì không?”
Lục Minh Viễn mất tự nhiên giương mắt, nhìn biển hiệu sáng loáng trước
mắt một chút: “Vừa rồi không phải cô nói là Catrina muốn mời tôi ăn cơm
sao?”
“Nhưng Catrina còn chưa có về nước!” Tô San gần như tức giận đến nôn ra máu.
Lục Minh Viễn nhẹ nhàng nhìn cô một cái: “Cô đệm lót trước cũng giống như nhau.”
“Tôi?!” Tô San không thể tưởng tượng nổi trợn tròn cặp mắt, tay run run
chỉ vào mình. Thật ra thì lời nói mời khách cô vừa nói chẳng qua chỉ là
lời nói khách khí thôi! Khốn kiếp!
Lục Minh Viễn nguy hiểm híp híp mắt, nhẹ nhàng cười một tiếng, âm thanh vô cùng dịu dàng hỏi: “Thế nào? Có gì khó khăn sao?”
Tô San không lên tiếng, hai tay ôm túi túi sách, dùng một đôi mắt to
long lanh, chớp cũng không chớp nhìn anh. Giống như là đang nói: tôi
không có tiền, tôi thật sự không có tiền…
Môi Lục Minh Viễn khẽ câu, đứng thẳng người, bất động như núi.
Mười giây sau, Tô San bại hoàn toàn. (╰_╯)
Cô cúi đầu như chó nhà có tang, hừ hừ nói: “Lục tiên sinh, mời.” Một chữ ‘mời’, không biết sao lại nghe như cắn răng nghiến lợi.
“Đúng rồi, còn có Xà tiểu thư, ngài cũng xin mời.” Cô lại đi vòng qua bên kia nói với Xà Mạn Phỉ.
“Được.” Xà Mạn Phỉ gật đầu môt cái, Tô San đang chuẩn bị mở cửa xe giúp
cô nhưng cửa xe còn chưa kéo ra lại nghe được Xà Mạn Phỉ nói: “Tôi vẫn
nên là không đi.”
“À?” Tô San ngây người.
“Tôi nói tôi không đi!” Đột nhiên Xà Mạn Phỉ cất cao giọng.
Tô San hồ nghi theo bản năng nhìn về phía Lục Minh Viễn, anh đang nhíu
mày nhìn về phía xa xa, mặt mũi lạnh nhạt. Nhìn lại Mạn Phỉ trước mắt,
trên mặt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, cũng không dám cưỡng cầu, không
thể làm gì khác hơn là nói lời từ biệt với cô.
Mạn Phỉ nâng cửa sổ xe lên, vừa mới rồi, lão bản của cô ở ngoài cửa kính xe, ánh mắt nhàn nhạt ý bảo cô ___ về công ty trước.
Cô như thường ngày nghe lời thuận theo, làm theo tất cả, theo như ý tứ của anh.
Chỉ là trong lòng xông lên một tia đau đớn và khó chịu, giống như là đau ốm mà chân tay toàn thân còn bị hành hạ.
Chợt, Xà Mạn Phỉ cười, cũng là âm lãnh.
Nhẫn nại, cô tin tưởng, cô sẽ lấy được tất cả những gì cô muốn.
*****
Đưa mắt nhìn xe hơi rú lên đi xa, Tô San đi tới bên cạnh Lục Minh Viễn,
nhìn ven đường một chút, ngẩng mặt lên, nâng cánh tay lên, chuyên chú
chỉ hướng ngay phía trước.
“Lục tiên sinh, nơi chúng ta muốn đi ăn, chính là khách sạn này…”
Lục Minh Viễn nhìn theo cánh tay dài nhỏ của cô, quả nhiên là khách sạn
năm sao tao nhã rực rỡ, gần đây anh buôn bán xã giao cũng đều tới nơi
này.
Đột nhiên, lại thấy cánh tay Tô San thay đổi, thẳng tắp hướng bên phải, lên giọng tuyên bố…”
“____ Quán ăn vặt Kantõ bên cạnh, teng teng teng teng ~”
Lục Minh Viễn thiếu chút nữa lảo đảo một cái ==
Kiểu phòng Nhật xinh xắn, cửa đeo đầy nhãn hiệu bằng gỗ, anh không hề
chú ý tới bên cạnh khách sạn này lại có loại dạng này tồn tai.
Tô San giương mắt, đôi mắt to đen nhánh nhìn anh chăm chằm: “Như thế nào?”
Lục Minh Viễn che giấu sắc cười, bình tĩnh trả lời: “Được.”
“Nhân cách bảo đảm.” Tô San dẫn đường, “Tuyệt không hối hận khi tới đó.”
Lục Minh Viễn không nhanh không châm đi ở bên cạnh cô, Tô San ở phía
tr