
oa.
Không còn cách nào nữa Mộ Phong đành quay lưng lại nhắm ngay chỗ kia dùng hết
sức mà ném.
Vô địch Đại Lực Sĩ là biệt danh của Mộ Phong lúc đi
học, đừng nhìn cô gầy tong teo mà hiểu lầm, cô chỉ sợ Hàn Dẫn Tố đứng ở nơi quá
xa vì thế nên dùng tất cả sức lực.
Phía dưới cả đám con gái giành hoa cưới đồng loạt
giương mắt nhìn hoa bay vèo vèo rơi xuống mang theo một trận gió lướt qua
đỉnh đầu họ bay qua Hàn Dẫn Tố lẫn Đường Tử Mộ ra ngoài cửa chính của lễ đường.
Mắt nhìn thấy rơi xuống đất rồi nảy lên mấy cái lại bị người đàn ông vừa tiến
vào nhanh nhẹn bắt lấy.
Cả hội trường không khỏi yên lặng chốc lát rồi phì cười một tiếng….Nhìn
một màn này khiến cho tân khách không khỏi cười lớn, mà Hàn Dẫn Tố thấy rõ
người đàn ông tiến vào
Gặp gỡ Phương Chấn Đông mang tới cho Chu Á Thanh
rung động không thể ngờ tới được. Anh vẫn cao ngất, vẫn anh tuấn, vẫn cứng rắn,
vẫn tản ra hơi thở cảnh báo người lạ chớ tới gần. Nhưng dù sao cũng là người
đàn ông mình yêu hai mươi mấy năm dù có thay đổi nhỏ thì vẫn có thể cảm thấy
được….
Không biết vì nguyên nhân gì mà Chu Á Thanh
lại cảm giác được Phương Chấn Đông có thay đổi, loại cảm giác này rất tế nhị
cũng làm cho cô bắt đầu e ngại có chút không tin tưởng. Chu Á Thanh là người
kiêu ngạo, chính sự kiêu ngạo đã khiến cho cô không chịu nổi sự lạnh nhạt tức
giận mà ly hôn. Mà có lẽ trong lòng cô cũng đã biết cô vẫn chưa chuẩn bị được
việc mất anh.
Cô tự nhận là rất hiểu rõ Phương Chấn Đông, trong
thế giới của anh không dung nạp tình yêu, phụ nữ, gia đình vào đó. Quân đội là
tất cả đối với anh cho nên dù trong lòng Chu Á Thanh không cam lòng ly hôn
nhưng vẫn rất yên tâm mặc dù bọn họ có ly hôn. Nhưng Chu Á Thanh thật không ngờ
có một ngày trong thế giới của anh sẽ có người phụ nữ khác, hơn nữa không giống
như cô người mà có cũng được không có cũng không sao, là đối tượng của cha mẹ
hai bên gán ghép.
Hôm nay cô vốn tới tham gia hôn lễ của đồng nghiệp,
mỗi lần tham gia hôn lễ Chu Á Thanh lại mang theo một vẻ tiếc nuối mãnh liệt.
Ban đâu hôn lễ của cô và Phương Chấn Đông diễn ra cũng rất thuận lợi, lễ đường
xa hoa, hôn lễ rất long trọng nhưng thiếu hụt loại hạnh phúc ý hợp tâm đầu.
Phương Chấn Đông không thương cô, mà cũng có thể nói là anh chưa từng nghiêm
túc quan tâm tới cô.
Khi đó Chu Á Thanh cũng hoài nghi qua nếu không phải
vì mình mặc váy trắng của tân nương thì không chừng Phương Chấn Đông còn không
nhận ra được ai mới là cô dâu của anh. Thật có chút mù quáng hoang đường, ban
đầu cô quyết định không chùn bước cũng bởi vì cô với mơ ước của mình có lòng
tin, cô cho là chỉ cần mình gả cho anh thì anh sẽ yêu cô, anh là người hùng
trong lòng cô từ nhỏ đến lớn.
Đáng tiếc mơ ước tan biến chỉ trong một năm ngắn
ngủi, cô có lòng tin nhưng Phương Chấn Đông chưa bao giờ cho cô cơ hội. Ngay cả
thời gian gặp mặt của hai người cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay nói gì đến tình
yêu. Hơn nữa sau khi kết hôn cô mới phát hiện một năm cô chỉ có thể gặp Phương
Chấn Đông được vài lần, ngay cả ly hôn thấy mặt cũng khó.
Thành Phố B cũng không lớn, cô cũng thường cố ý làm
như vô tình đi qua Phương Gia nhưng lâu như vậy cũng không có một lần gặp qua
Phương Chấn Đông. Hai người vô duyên đến nỗi từ khi ly hôn đến bây giờ đã cách
hai năm rồi mới gặp lại. Ở hành lang khách sạn nhìn thấy thân ảnh của anh,
dường như cô ngay cả nghĩ cũng không nghĩ theo bản năng đi theo anh.
Mặt Phương Chấn Đông hơi đen, hai tuần nay Tố Tố bận
chuyện kết hôn của bạn thân không rảnh để quan tâm tới anh. Hai tuần lễ không
thấy mặt đối với anh mà nói đã là nhẫn nại đến cực hạn, huống chi nhị lão
Phương Gia đã trực tiếp ra lệnh cho anh phải mang Tố Tố về nhà.
Phương Chấn Đông cũng rốt cuộc biết vì sao báo cáo
kết hôn của anh lại chậm chạp như vậy hóa ra là chờ vị thân sinh nhà anh gật
đầu. Anh cũng không muốn giấu giếm cha mẹ, cũng không cho là phải giấu giếm, Tố
Tố là vợ anh, có ly hôn hay không ly hôn thì ván cũng đã đóng thuyền, ai phản
đối cũng vô dụng, cho dù là cha mẹ anh.
Nhưng mà bây giờ anh phải gặp vợ mình mới được, thứ
bảy nhìn thấy đã gần trưa anh ném toàn bộ mọi chuyện cho Lão Phùng trực tiếp
lên xe rời khỏi đoàn bộ.
Tố Tố cũng đã nhắc qua địa điểm đám cưới, anh cũng
ước chừng là tiệc cưới cũng đã kết thúc bèn trực tiếp đến đón cô luôn. Bước
chân anh vội vã căn bản là không để ý tới Chu Á Thanh đứng sững người cách đó
không xa, nhấc chân liền bước vào hội trường có ghi: “Hôn lễ của Mộ Phong tiểu
thư và Hoàng Thế Vinh tiên sinh.”
Vậy mà mới vừa vào chạm mặt là một vật gì đó có màu
sắc sặc sỡ bay tới. Nhìn rõ thì ra là bó hoa cưới mà các tân khách đang cười
lớn cũng khôn làm anh nao núng bởi vì anh đã nhìn thấy cô gái nhỏ mặc bộ váy
dài màu trắng. Cô thật đẹp…..
Bao nhiêu nhớ nhung trong hai tuần lễ trong nháy mắt
xông lên cùng với kinh ngạc hội tụ lại trong mắt anh. Ánh đèn pha lên từ trần
nhà rọi thẳng xuống phát ra ánh sáng rực rỡ không tự chủ toát lên vẻ dịu dàng.
Trên người anh toát đầy vẻ mâu thuẫn nhưng lại không thể khiến cho người ta