
hông xứng với người đàn ông tốt như Phương Chấn Đông. Mặc dù anh chưa
từng nói là ghét bỏ cô nhưng cô cảm thấy mình thật có lỗi với người đàn ông
này. Nếu như có thể cô hy vọng cả đời ở bên cạnh anh. Nếu như có thể cô muốn cả
đời làm cô vợ nhỏ của anh, không cần văn vẻ hoa mỹ, chỉ cần dầu muối tương dấm
cũng là hạnh phúc khó cầu rồi.
Cô
chỉ sợ số mệnh sẽ không đối xử tốt với mình, kể từ khi mẹ cô ra đi, người luôn
luôn không tin vào số phận đã có chút tin rồi. Trong cảm xúc rối rắm lo được lo
mất cô đã trải qua ba ngày ở doanh trại như vậy. Mà hình như ngay từ đầu cô đã
có cảm giác như vậy.
Nơi
này là nơi có thể trốn tránh tất cả mọi phiền não, có thể gọi là ngoại thế đào
nguyên, cảnh sắc tươi đẹp, con người nhiệt tình trực bạch không có đấu đá lục
đục, không có a dua nịnh hót. Nơi này có thể thể hiện tình cảm và sự quan tâm
của mình với người khác một cách trực tiếp. Đây là một nơi tràn đầy màu xanh
biếc đầy sức sống bừng bừng với bốn mùa ôn hòa, là nơi là Hàn Dẫn Tố không hề
muốn rời đi.
Có lẽ
là bởi vì nơi này có Phương Chấn Đông, anh không giỏi nói chuyện mà trực tiếp
cho cô một thế giới vô cùng xinh đẹp và yên bình. Nhưng thế giới có xinh đẹp
đến mấy thì cô cũng phải trở về trần thế, mà trần thế thì thực tế thường là tàn
khốc.
Hàn
Dẫn Tố vừa ra cổng trường liền nhìn thấy Phương Nam đang ở đó, cô ngồi trong xe
vẫy tay với cô. Trong lòng Hàn Dẫn Tố vẫn có điều rối rắm trong lòng bây giờ
lại càng rối rắm hơn. Cô rất rõ ràng thái độ của Phương Chấn Đông như thế nào
thì không có nghĩa là cả Phương Gia sẽ như vậy. Hơn nữa sau khi cô trở về cô đã
hiểu vì sao cha của Phương Chấn Đông lại quen mắt như vậy, đó là một vị lãnh
đạo lớn thường xuyên xuất hiện ở giới truyền thông.
Nói
thật, lúc Hàn Dẫn Tố phát hiện ra điều đó thì bao nhiêu huyễn hoặc mình đã biến
hết, đầu óc mơ hồ đã trở nên tỉnh táo trong nháy mắt. Phương Gia hiển hách thật
vượt quá suy nghĩ của cô, mà gia đình đó sẽ chấp nhận người đàn bà đã kết hôn
một lần làm con dâu sao? Huống chi Phương gia chỉ có một mình Phương Chấn Đông
là con trai độc nhất.
Chuyện
như vậy dùng chân gót để nghĩ cũng hiểu là không thể nào, cho nên Phương Nam
đến tìm cô cô cũng không ngạc nhiên nhưng vẫn có chút khẩn trương không nói ra
được. Bởi vì trong lòng cô còn tồn tại hi vọng xa vời, bởi cô thật sự thích
Phương Chấn Đông cho nên cô càng không thể không để ý đến thái độ của người nhà
anh, hơn nữa chút tự tin cô cũng không có.
Phương
Nam đã sớm thấy Hàn Dẫn Tố, không thể không nói cô gái nhỏ này thật ưa nhìn,
đứng một chỗ mà có thể nổi bật đến vậy, cũng khó trách người sắt đá như anh
trai mình lại có thể nhìn trúng.
Cô
mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng có đai lưng thắt vòng eo mảnh khảnh, mái
tóc dài trong gió thổi bay bay đến xinh đẹp, cả người cô yểu điểu lả lướt,
phong tình thật ý vị. Nếu như cô chưa từng kết hôn Phương Nam có thể nghĩ đến
chuyện mẹ cô chắc chắn sẽ thích người con dâu này. Trên thực tế mẹ vẫn khen cô
giáo của Tiểu Phong không dứt miệng.
Phương
Nam khẽ thở dài, cô thật sự hy vọng cô ấy có thể là chị dâu cô, bởi vì khi cùng
cô ấy với nhau Phương Nam cảm thấy anh trai cô thật khác, chân mày khóe mắt anh
tràn đầy hạnh phúc.
Phương
Nam cùng Hàn Dẫn Tố tìm một quán cà phê ở gần bờ sông để ngồi nói chuyện. Trong
không khí nồng đậm mùi cà phê, người cửa sổ cây liễu cạnh bờ sông đã lên những
mầm xanh mới. Tháng ba không thể ngăn trở mùa xuân về được rồi.
Phương
Nam buông chiếc thìa nhỏ trong tay nói:
“Tôi
không muốn nói vòng vo, quả thật tôi hy vọng cô và anh trai tôi có thể hạnh
phúc. Mà cha mẹ tôi cô phải chuẩn bị tốt tâm lý, sẽ không quá dễ dàng nhưng tôi
cảm thấy chỉ cần cô có quyết tâm là có thể thành, chỉ là đường đi sẽ không
tránh khỏi có chút gập ghềnh thôi.”
Sắc
mặt Hàn Dẫn Tố hơi tái, trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Phương Nam:
“Là
bởi vì tôi đã từng kết hôn sao?”
Phương
Nam gật đầu một cái:
“Mặc
dù anh trai tôi cũng đã từng kết hôn, nhưng cô nên biết tư tưởng người già có
chút cổ hủ không thể cứu vãn được.”
Nói
xong, nháy mắt mấy cái cố làm buông lỏng nói:
“Nhưng
tôi sẽ đứng về phía hai người, còn có cả Thừa Tuyên và Tiểu Phong nữa.”
Hàn
Dẫn Tố nở nụ cười, đáng tiếc là nặng nề và lo âu không tản đi được bao nhiêu.
Phương Nam thở dài:
“Thật
ra thì tôi đề nghị hai người trước hết đi đăng ký đi, tạm thời giấu gia đình,
sau khi đăng ký rồi cha mẹ có ý kiến gì thì cũng đã muộn rồi. Cô cảm thấy thế
nào?”
Hàn
Dẫn Tố chậm rãi lắc đầu, kết hôn cũng phải là chuyện riêng của mình cô và
Phương Chấn Đông. Nếu không có lời chúc phúc của người thân cô không có dũng
khí gả cho anh, nói cô tính toán cũng đúng mà bảo cô lắm chuyện cũng không sai.
Có
hôn nhân lần đầu thất bại, cô vốn định đời này sẽ sống một mình nào ngờ lại gặp
anh. Cô cũng thích anh, cũng muốn gả cho anh nhưng cô lại càng hy vọng hôn nhân
của họ là được người khác chúc phúc. Nếu như Phương Gia không chấp nhận người
con dâu như cô thì cho dù cô có gả được cho anh thì cô cũng không yên tâm thoải
mái mà số