
mà xúc động.
Cô
hiểu mình thích người đàn ông này, mặc dù cô vẫn mạnh miệng không chịu thừa
nhận là bởi vì cô sợ. Cô sợ mình không xứng với anh. Cô sợ sau hạnh phúc sau
khi mất đi cô sẽ không chịu đựng được. Lòng cô đã quá tang thương yếu ớt không
thể nào chịu đựng thêm vận miệng nhấp nhô một lần nữa. Hơn nữa người đàn ông ưu
tú như anh cô có thể giữ được sao?
Nếu
như không phải là Phương Chấn Đông bá đạo như vậy thì có thể đời này, đời sau
hai người cũng sẽ không có quan hệ gì với nhau. Nhưng ở trong lòng người đàn
ông này cô vẫn cảm thấy được tương lai.
Người
phụ nữ nào chẳng mong muốn đến tương lai, cô chợt nghĩ thông suốt, theo trái
tim mình cũng tốt. Như Mộ Phong đã từng nói không thể vì Trịnh Vĩ là một con
rắn độc mà xem tất cả đàn ông đều là dây thừng. Ít nhất cô đối với anh có niềm
tin, mặc dù có mù quáng nhưng vô cùng tin tưởng.
Ánh
mắt cô sáng chói đưa tay lên ôm lấy cổ của anh, đem môi mình dán vào môi anh.
Phương Chấn Đông ngạc nhiên hồi lâu rồi mừng rỡ như đến vọt đến mọi tế bào. Hai
bàn tay giữ chặt lấy gáy cô, trong nháy mắt quyền chủ động liền đổi sang cho
anh.
Tất
nhiên là cô gái nhỏ này phải thích anh rồi, từ trước đến giờ đây là lần đầu
tiên cô chủ động hôn anh, bây giờ anh mới có thể yên tâm. Dĩ nhiên anh hoàn
toàn rõ ràng, cô gái nhỏ này một mực giấu kín, nếu như anh không dùng thủ đoạn
bá đạo và cứng rắn sợ rằng muốn ôm được cô vợ nhỏ còn đợi lâu.
Anh
không vội nóng nảy, dù sao thì đã ôm được cô vào lòng mình thì sớm muộn gì cô
cũng sẽ thích mình. Thật ra thì anh vẫn cảm giác cô gái nhỏ này căn bản là
thích anh nhưng chẳng qua là mạnh miệng không chịu thừa nhận mà thôi.
Nhưng
bây giờ cảm thấy được trong lòng cô rõ ràng có anh, cái loại vui sướng này đủ
làm anh kích động không dứt….
Dưới
ánh trăng đôi nam nữ kịch liệt dây dưa, hận không thể được vĩnh viễn dính vào
cùng nhau mãi mãi không rời. . . . . . Phập phồng, kích động, thở dốc chồng
chất với nhau, kích tình châm ra lửa đưa màn đêm trong trẻo lạnh lùng cũng
thiêu đốt thành triền miên.
Tác
giả có lời muốn nói: thịt tức thị không, không tức thị thịt (niệm 1000 lần)…….
Hàn
Dẫn Tố bị tiếng rời giường của ai đó mơ hồ đánh thức dậy, mở mắt ra đập vào mắt
là tấm lưng dày rộng của Phương Chấn Đông. Anh đang đứng ở cạnh giường, động
tác mặc áo quần vô cùng lưu loát, ánh sáng mờ mờ bị màn cửa che kín khó khăn
lắm mới len lỏi được vào, ánh sáng chiếu ngược làm bóng lưng anh có vẻ to lớn
vô cùng.
Có lẽ
phát hiện thấy tiếng động sau lưng, anh quay lại, đôi mắt đen tràn đầy vẻ thỏa
mãn:
“Em
ngủ tiếp đi, buổi chiều anh bảo Tiểu Lưu tới đây dẫn em đi xem xung quanh một
chút.”
Giọng
nói có chút trầm thấp lại vừa dịu dàng khiến cho mặt Hàn Dẫn Tố không khỏi đỏ
lên. Cô không nghe lời anh mặc nhanh áo ngủ rồi trở dậy đưa tay cầm chiếc áo sơ
mi vắt đầu giường đưa cho anh. Ngón tay mảnh khảnh lướt qua ngực anh không khỏi
ngẩn người, trước ngực anh có vài chỗ sẹo lồi lõm rất dữ tợn, có vẻ đã khá lâu
rồi nhưng vẫn thấy ghê người.
Ngón
tay cô nhẹ nhàng vuốt ve lại bị anh nắm lại, cô ngẩng đầu lên thấy ánh mắt anh
dịu dàng như nước. Hình như đã biết suy nghĩ của cô trầm giọng nói:
“Đã
sớm không đau, trước đây đi cứu tế chống lũ nhảy xuống nước ngăn lũ bị đụng
phải tảng đá ngầm.”
Phương
Chấn Đông nói qua loa mà thôi, trên thực tế thì đợt cứu tế đo anh bị gãy ba cái
xương sườn thiếu chút nữa thì đi đời nhà ma rồi nhưng anh không muốn để cho
người phụ nữ của mình lo lắng.
Hàn
Dẫn Tố dĩ nhiên biết tâm tư của anh, người đàn ông này quá mạnh mẽ, đoán chắc
nếu có bị thương nặng hơn cũng sẽ không kêu nửa lời.
Cô
lưu loát chuẩn bị bữa sáng, trong tủ lạnh thực sự không có gì chỉ làm được hai
bát cháo và mấy cái bánh bao đậu mà thôi.
Phương
Chấn Đông chỉ cần vài đũa là đã vào hết trong bụng rồi đứng lên đi tới cửa đem
mũ đội lên đầu, nhìn cô vợ nhỏ của mình khiến lần đầu tiên anh có ý nghĩ lười
biếng. Anh muốn ở nhà với cô vợ nhỏ của mình nhưng cũng hiểu là không thể, bởi
vì đơn giản anh là quân nhân.
Dịu
dàng sẽ hợp với cứng rắn xem ra là đúng, Phương Chấn Đông cúi đầu, cánh tay sắt
nắm lấy hông cô, bàn tay giữ lấy gáy cô mang theo nụ hôn nồng đậm không dứt.
Thật
lâu sau đó Hàn Dẫn Tố nghĩ mình đã không còn thở nổi anh mới thả cô ra và thì
thầm vào tai cô:
“Ngoan
ngoãn chờ anh về nhá!”
Cửa
đóng lại mà Hàn Dẫn Tố vẫn còn tựa vào cửa vuốt lấy hơi thở nóng cháy phả vào
mặt mình. Người đàn ông này hành động tuy thô lõ nhưng lại làm cho tim cô đập
dồn dập như đang gặp chuyện gì đó nghiêm trọng lắm.
Đây
cũng là lần đầu tiên cô được biết lấy cảm giác này: hạnh phúc, mới lạ, xa lạ
còn có chút nuối tiếc và sợ hãi. Cô không do dự mà nghĩ nếu như cô không
phải ly hôn. Nếu như cô đang ở tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất mà có thể gặp gỡ
Phương Chấn Đông thì thật là tốt, cô có thể đem tất cả những gì thuần khiết
nhất của bản thân mà cho anh, cái gì cũng cho hết, thân thể, tình yêu, tất cả.
Mà
bây giờ, Hàn Dẫn Tố dường như khống chế không được bắt đầu tự ti, cô cảm thấy
mình k