
rằng cha mẹ sẽ khuất phục:
"Anh!
Anh yêu cô ấy đúng không?”
"Yêu?"
Phương
Chấn Đông sửng sốt, rất trực bạch lắc đầu một cái:
"Anh
không hiểu những thứ đó nhưng lần đầu tiên anh thấy cô ấy anh chỉ muốn ôm lấy
cô ấy mà bảo vệ trong lòng mình.”
Đôi
mắt Phương Nam chợt sáng lên, ai nói anh trai cô không biết lãng mạn? Hay với
con người cứng nhắc như anh trai mà có thể xảy ra được tình yêu đẹp nhất thế
gian?
Lúc
Hàn Dẫn Tố đẩy cửa tiến vào liền nhạy cảm cảm
thấy không khí nơi này so với lúc nãy có chút khang khác. Thật ra cô hiểu rất
rõ, Phương Chấn Đông bá đạo và tình nguyện muốn kết hôn với cô nhất định là sẽ
không dễ dàng. Gia thế của anh cô biết không nhiều nhưng mơ hồ hiểu là vô cùng
hiển hách và hôm nay ở lễ đường khi vị lãnh đạo tự xưng là Tiểu Dương với bộ
dạng khúm núm cũng đã rõ ràng phần nào.
Mặc
dù xã hội giờ tiến bộ nhưng thiên hướng bè phái vẫn còn tồn tại, mặc dù không
phải là gia tộc hiển hách gì cho cam nhưng ban đầu cha mẹ Trịnh Vĩ đều nghĩ như
vậy, thường xuyên lấy điều đó ra mà khó chịu với cô.
Sau
khi Hàn Dẫn Tố ly hôn với Trịnh Vĩ cô đã thầm thề, đời này nhất quyết không cho
mình đặt vào tình cảnh như vậy nữa. Nhưng mà Phương Chấn Đông chính là biến
chuyển lớn nhất của cuộc đời cô, từ lúc bắt đầu không thích ứng được cho đến
khi dần dần thành thói quen. Mà đáy lòng cô đã mơ hồ có một hy vọng xa vời có
thể có một tương lại với Phương Chấn Đông, liệu có phải cô đã quá tham?
Phương
Nam tựa vào vai chồng nhìn chiếc xe Jeep của anh trai xa dần trong tầm mắt. Nụ
cười trên mặt cô cũng có chút tối lại:
"Thừa
Tuyên, cha mẹ em nhất định sẽ phản đối, anh bảo nên làm gì bây giờ?”
Ngược
lại Vệ Thừa Tuyên lại cười nhẹ:
"Em
nha, chỉ thích buồn lo vô cớ. Anh trai em thế nào em còn không biết sao? Chỉ
cần anh ấy đã quyết thì dù trái đất bị hủy diệt thì cũng không thể thay đổi,
huống chi anh ấy còn yêu cô giáo Hàn, em còn chưa nhìn ra sao? Rất yêu, chỉ cần
có tình yêu thì trải qua chút mưa gió thì sợ gì, chỉ có thể làm cho tình yêu
của họ thêm kiên trinh thôi.”
Phương
Nam xì cười, ngẩng đầu lên nhìn chồng, ánh mắt trong suốt sáng lên:
"Tựa
như ban đầu của chúng ta vậy!”
Trong
đôi mắt Vệ Thừa Tuyên cũng sóng sánh:
"Tựa
như ban đầu của chúng ta vậy!”
"Mẹ,
con muốn đi doanh trại với cô giáo Hàn, không… mợ chơi. Hai người thật là vội,
cô giáo Hàn…không…mợ thích chơi với con, con thích nhất là mợ.”
Vừa
nói rối rắm nhíu nhíu mày:
"Về
sau con nên gọi là cô giáo hay là mợ đây? Thật là phức tạp à!”
Vợ
chồng hai không khỏi nở nụ cười, Phương Nam xoa xoa đầu con trai:
"Ở
trường học gọi là cô giáo, nơi khác thì gọi là mợ, lần trước không phải con đã
nói là muốn đến khu vui chơi của thiếu nhi sao? Hôm nay cha mẹ đều rảnh nên dẫn
con đi được không?”
"Oa
a!"
Tiểu
Phong hoan hô một tiếng.
So
sánh với sự sung sướng của Tiểu Phong thì lúc này Hàn Dẫn Tố vừa rối rắm lại
vừa hối hận. Mới vừa rồi Phương Chấn Đông hỏi về chuyện công tác của cô, cô
liền nói thật là thứ hai mới bắt đầu đi làm. Hai mắt của anh bắt đầu sáng lên,
lửa đáy mắt tăng vọt khiến Hàn Dẫn Tố có mấy phần sợ sệt.
Quả
nhiên, Phương Chấn Đông với người thường không phải một loại. Anh không khác gì
thổ phỉ, lên lầu dọn mấy bộ y phục cho cô, ngay cả cửa cũng không cho cô vào,
trực tiếp ép cô lên xe luôn, mục đích chính là đến ổ thổ phỉ Đoàn Tăng cường
của anh.
Hàn
Dẫn Tố phản đối không hiệu quả, cùng một chỗ với Phương Chấn Đông cho đến giờ
cô vẫn luôn là người yếu thế. Cô cảm thấy mọi chuyện như đi lệch khỏi quỹ đạo
càng ngày càng xa không biết sẽ đến nơi nào nữa.
Tiểu
Lưu vừa lái xe vừa trong lòng không khỏi bội phục Đoàn Trưởng. Không hổ là Đoàn
Trưởng, đến cửa không cho phép chị dâu phản đối trực tiếp tóm lên xe mang đi.
Từ gương chiếu hậu cũng có thể thấy sắc mặt có chút buồn bực của chị dâu khiến
Tiểu Lưu không khỏi cười hiền.
Hắn
có thể dám đảm bảo chị dâu mà vào Đoàn Tăng Cường nhất định uy lực sẽ lớn như
bom nguyên tử. Giờ hắn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt nhấp nhổm của Phùng
Chính ủy.
Phương
Chấn Đông không nghĩ lại gặp được chuyện tốt như vậy, anh vốn đang không thoải
mái, cô vợ nhỏ trước mặt như miếng thịt nóng hôi hổi dâng tới miệng nhưng không
thể nuốt vào đành phải cố nhịn. Vừa nghe cô có ba ngày nghỉ liền vô cùng mừng
rỡ, so với đạt được công lớn còn sướng hơn đâu còn hơi sức mà trông nom chuyện
cô gái nhỏ phản đối.
Việc
đăng ký kết hôn sẽ theo cô nhưng chuyện tối nay cô phải nghe anh, không có
chuyện thương lượng. Trên mặt anh vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng lại bắt đầu
tượng tưởng đến ba ngày tới, hơn nữa vào buổi tối…..
Nghĩ
đến đây trong lòng anh chợt như lửa đốt, đốt lục phủ ngũ tạng của anh đến khó
chịu. Quay sang nhìn tiểu bach thỏ bên cạnh, buồn bực tất nhiên đã hết và đang
bắt đầu quan sát phong cảnh bên ngoài không chút để ý đến người đàn ông bên
cạnh đang thèm thuồng hận không thể nuốt cô vào bụng luôn.
Nhìn
ngoài xe doanh trại phân bố chi chit như sao trên trời khiến Hàn Dẫn Tố cảm
thấy mình đang tiến đến một thế giới hoàn to