Snack's 1967
Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322654

Bình chọn: 9.5.00/10/265 lượt.

o có thể chịu

được.

Chỉ

là, đừng nói con dâu chính bà làm mẹ đây kể từ lúc Chấn Đông vào bộ đội cũng

chỉ được gặp ít lần. Lần này là vì sau đợt diễn tập lớn của toàn quân khu, nó

được nghỉ phép nên mới ở nhà mấy ngày chứ không cũng chẳng thấy bóng nó đâu.

Cho

nên bà rất lo lắng, con dâu không có thì cháu biết tìm ở đâu?



Phương

Chấn Đông cầm chìa khóa lên, xoa xoa cái đầu nhỏ của cháu mình, bảo mẫu từ

trong nhà mang mấy bức tranh ra cho Phương Chấn Đông, Phương phu nhân đưa cái

mũ cho Tiểu Phong:

"Có

thật không cần bà ngoại đưa cháu đi sao? Cho cháu nghĩ lại, không được khóc nhè

đâu nha.”

Tiểu

Phong ôm chân Phương Chấn Đông, cái đầu nhỏ lắc lắc như trống bỏi:

"Không

cần, không cần, cháu muốn cậu đưa đi, cậu là giải phóng quân đầy uy phong, cháu

thích cậu nhất.”



Phương dí tay vào trán nó:

"Mới

tí tuổi đầu đã khôn lỏi, cái đồ có mới nới cũ, bà ngoại thương cháu như thế mà

cậu trở về một cái là quên bà ngoại ngay.”

Tiểu

Phong hình như cảm thấy mình có chút quá đáng, nũng nịu hai tiếng đưa tay ôm

lấy cổ bà Phương, hôn một cái thật kêu lên má:

"Bà

ngoại đứng thứ hai, bà so với cha mẹ cháu còn cao hơn nha.”

Nói

hết sức nghiêm túc.



Phương hì hì một tiếng, vừa đưa hai cậu cháu ra cửa, vừa dặn dò con trai:

"Địa

chỉ phòng tranh con nhớ kỹ, nếu như không tìm được nhớ gọi điện cho mẹ. Chờ đến

khi Tiểu Phong học xong con đưa luôn đến nhà ông bà nội nó. Ông bà bên kia gọi

điện nói nhớ cháu rồi. Còn nữa,…Nhớ tối nay đi xem mắt.”

Phương

Chấn Đông không có biểu cảm gì gật đầu, ôm cháu trai ra cửa, đặt ở ghế bên

cạnh, thắt dây an toàn cho nó. Tiểu tử hiển nhiên hưng phấn quá độ, dọc đường

đi cái miệng nhỏ nhắn đều không nghỉ ngơi cứ liên tục hỏi chuyện trong quân

đội. Đại khái đây là thiên tính của bé trai, trong xương tủy đã có ước mơ về

quân ngũ.

Thật

ra thì Phương Chấn Đông gặp tên tiểu tử này khá là ít, trước kia khi nó còn bé

chỉ lâu lâu mới gặp một lần, nó cũng không nhớ anh là ai. Lần này thời gian

nghỉ phép dài hơn một chút, tên tiểu tử này lại thích dính lấy anh, tự dưng lại

thấy thân thiết.

Thằng

nhóc này tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất thông minh, giống hệt bố anh, đều cùng là

người cơ trí nhạy cảm. Vừa nói chuyện vừa không quên chỉ đường:

"Cậu,

đi thẳng đến đường trước mặt thì rẽ phải. Mà mỗi lần chú của Tiểu Triệu đều như

vậy, cậu tối nay cũng đi xem mắt sao?”

Phương

Chấn Đông không khỏi buồn cười:

"Cháu

biết xem mắt là gì sao?”

Thằng

nhóc chu mỏ, vỗ ngực một cái:

"Dĩ

nhiên là cháu biết, là tán gái chứ gì?”

"Hả!

!"

Khóe

miệng Phương Chấn Đông giật giật, hết sức nghiêm túc hỏi nó:

"Làm

sao cháu biết? Cháu cũng muốn tán tỉnh ai sao?”

Phương

Chấn Đông chỉ là muốn chọc nó chơi, ai ngờ tên thằng nhóc này nghiêm túc gật

đầu:

"Vâng,

cháu muốn cưa cô giáo Hàn.”

"Cô

giáo Hàn? Là ai?”

Phương

Chấn Đông nhất thời không hiểu, Tiểu Phong thần thần bí bí nói:

"Cô

giáo Hàn chính là cô giáo dạy vẽ của bọn cháu ấy! Nhưng rất đẹp. So với mẹ cháu

càng xinh đẹp hơn. Hơn nữa giọng nói vô cùng dịu dàng, không giống mẹ lúc nào

cũng hét cháu. Chờ cháu lớn lên, cháu muốn cưới cô giáo Hàn làm vợ. Có thể suốt

ngày cười với cháu.”

Phương

Chấn Đông bật cười, lái xe vào viện trung tâm nghệ thuật thiếu nhi, tắt máy

xong liền mở dây an toàn cho nó, xoa xoa đầu nó:

"Vậy

cháu phải cố gắng, mau mau lớn lên, nếu không cô giáo Hàn sẽ gả cho người khác

đó, biết không?”

Trong

nháy mắt, Tiểu Phong như quả bóng cao su xì hơi:

"Vâng,

cháu quá mập, không đẹp trai bằng Trương Hạo lớp cháu, chắc chắn cô giáo Hàn sẽ

thích nó hơn cháu.”

Phương

Chấn Đông không khỏi ngạc nhiên, trẻ con bây giờ lớn nhanh thế sao? Mới chỉ sáu

tuổi thôi, bởi vì không ngờ được nên Phương Chấn Đông nhất thời cứng họng.

Phương

Chấn Đông định dùng công phu tránh né chợt cháu trai chỉ tay kêu nhỏ:

"Cậu

xem, đó chính là cô giáo Hàn của chúng cháu.”

Phương

Chấn Đông theo bản năng nhìn theo tay thằng nhóc và không khỏi ngẩn người. Người

đang đứng ở cầu tháng trước mặt chính là cô gái ngồi ở vườn hoa hôm đó, nhìn

qua giống hệt.

Mặc

trang phục màu trắng, rất nghiêm chỉnh. Khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn có chút

sắc thắm không giống vẻ mặt trắng bệch hôm đó. Tay nắm chặt di động, chân mày

cau mạnh như gặp chuyện gì đó rất phiền não.



rất trẻ tuổi, Phương Chấn Đông đoán không quá hai mươi lăm tuổi, cho dù cô 25

rồi, mà mình đã 35, cũng kém ít nhất mười tuổi. Mười năm! Phương Chấn Đông đột

nhiên cảm thấy thì ra mình đã già như vậy rồi.

Hàn

Dẫn Tố siết chặt điện thoại di động, xương ngón tay trắng bệch cũng không thấy

có cảm giác gì. Sống đến gần 26 năm gặp phải chuyện như vậy cô có thể có cuộc

sống bình thường là ông trời đã ban phúc cho cô lắm rồi.

Trịnh

Vĩ nêu ra lý do là cô không thú vị, quá trầm lặng, lý do này thật buồn cười. Cô

còn nhớ rõ ban đầu khi hai người biết nhau hắn còn khen cô là người tinh khiết,

văn nhã. Bây giờ lại đem những thứ này thành lý do để phản lại, lấy cớ để mèo

mỡ bên ngoài.

Chưa

bao giờ nghĩ tới Trịnh Vĩ là đồ đê tiện như vậy, cô tốt nghi