
ụ nữ có chồng trong thôn đều nói bụng nhọn sẽ
là con trai nhưng Cẩu Oa Tử lại nói không phải là em gái. Haizzz! Chắc là sắp
sinh rồi, lúc này chỉ sợ là…..”
Trước
đó không cần đứa trẻ này nói ra thì ai cũng hiểu mẹ của Cẩu Oa Tử sợ là lành ít
dữ nhiều, mà chỗ cứu được Cẩu Oa Tử ra thật sự là nguy hiểm mười phần. Nơi này dư
chấn thường xuyên mang nhiều tàn tích, phía sau còn núi lở có thể sụp xuống bất
kỳ lúc nào, hơn nữa đã từng cứu hộ qua một lần lại càng nguy hiểm. Mới vừa rồi
còn dư chấn, bức tường bên trong đã bị đổ xuống rồi.
"Chú
Giải Phóng Quân, cầu xin chú cứu mẹ và em gái cháu, cháu còn chưa được thấy em
gái cháu như thế nào, cháu còn muốn cõng em đến trường đi học.”
Trong
lòng Phương Chấn Đông êm ẩm chua chát, anh không tự chủ nghĩ đến cô vợ nhỏ của
anh, có phải lúc này Tố Tố cũng đang mang con của họ? Nếu như lúc này người bị
đè bên dưới là Tố Tố thì dù trời có sập xuống anh cũng sẽ đi cứu cô, nghĩ đến
đây Phương Chấn Đông hét lên:
"Lưu
Xuân Sinh, gọi mấy người đến đây cho tôi!”
Lão
Phùng ngăn anh lại:
"Chấn
Đông, cứu hộ không thể hành động theo cảm tình, hiện tại đang trong lúc dư
chấn, cậu xem bên trong phòng vẫn còn lung lay. Chờ qua dư chấn này bảo Vương
Đại Bưu mang người đến.”
Sắc
mặt Phương Chấn Đông trầm xuống, cố chấp mở miệng:
"Không
được, nếu như tường của nhà mà đổ hết thì cứu hộ càng khó khăn, Lão Phùng, anh
đừng can thiệp, về vấn đề này tôi có kinh nghiệm, tên tiểu tử Vương Đại Bưu kia
kém xa. Tôi không sao đâu!”
Lão
Phùng biết lấy tính tình của Phương Chấn Đông mình cản cũng không ngăn được,
chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Chấn Đông đi. Trong lòng lão lôi bao nhiêu kinh
phật ra niệm một lần, tuy nói chính ủy không được mê tín nhưng khi cần thiết
thì còn quan tâm được nữa sao?
Phương
Chấn Đông đến nơi thì mưa gió lại lớn hơn nữa, trước mắt là căn nhà hai gian,
một bên tường đã đổ chính là do đất lở và đá lở trên núi xuống hòa lẫn với bùn
và nước mưa. Đi một bước lại càng khó.
"Báo
cáo Đoàn Trưởng, bên này phát hiện có dấu hiệu sinh mạng!"
Dụng
cụ dò bằng hồng ngoại có tín hiệu yếu ớt chỉ vào căn nhà xiêu vẹo ọp ẹp lẫn
trong đống gạch đá lại có thể còn sinh mạng sống. Anh biết lần này nguy hiểm
muôn phần vì vậy chỉ dẫn vài người đến đây. Dù sao lính cũng không phải là tảng
đá, cũng có cha mẹ người thân, tính mạng của họ cũng quý báu.
Phương
Chấn Đông mấy người lật mấy tầng gạch đá và bùn lầy mới phát hiện phía dưới có
hơi thở yếu ớt và tiếng rên rỉ đứt quãng truyền đến làm anh cùng mọi người thở
phào nhẹ nhõm……
Lúc
mẹ Cẩu Oa Tử đào được từ dưới đất ra thì đã nửa hôn mê nhưng vẫn chặt chẽ che
lấy bụng mình làm tất cả mọi người không khỏi xúc động, đây cũng là công tích
vĩ đại nhất của người mẹ.
Phương
Chấn Đông phất tay để mọi người khiêng cáng đi, mẹ Cẩu Oa Tử vừa mới đi trời
liền cuồn cuộn dâng lên, mưa lại trút xuống, gió lại nổi lên, dư chấn kịch
liệt, ngôi nhà còn sót nửa bên tường bỗng lắc lư mấy cái rồi ầm ầm đổ xuống.
Mặc
dù Phương Chấn Đông phản ảnh cực nhanh đẩy Lưu Xuân Sinh đứng bên cạnh ra,
trong đầu xẹt qua hình ảnh của Tố Tố liền bị vùi lấp xuống dưới.
"Đoàn
Trưởng!"
"Phương
Chấn Đông!"
Mang
theo đội quân tiên phong tới, lòng lão Phùng cũng lạnh đi, lúc này chỉ có thể
cuống quýt mà hét lên:
"Mẹ
nó! Mau, Vương Đại Bưu mau lên cho tôi, có chết cũng phải đào được Phương Chấn
Đông lên!”
Quả
thật không cần Phùng Chính ủy ra lệnh, Vương Đại Bưu và đội tiên phong mắt đều
đỏ đâu cần quan tâm đến gạch cát nữa liền xông tới….
Lúc
Phương Chấn Đông được đào lên thì đã lâm vào hôn mê sâu, đầu thương nặng, toàn
thân trọng thương được đưa ngay đến bệnh viện quân đội để cấp cứu.
Khi
Phương gia nhận được tin thì Bà Phương trực tiếp nhào tới, Phương Hoa dù ngoài
mặt không nói gì nhưng thân thể không tự chủ mà choáng một cái làm Phương Nam
và Vệ Thừa Tuyên vội vàng đỡ lấy ông.
"Cha!"
Phương
Hoa bỏ tay ra khỏi con gái và con rể trực tiếp gọi điện thoại:
"Tiểu
Triệu, điều chuyên cơ cho tôi, tôi muốn qua sông.”
Lúc
cả Phương Gia chạy đến bệnh viện quân khu ở địa phương thì Phương Chấn Đông đã
trải qua cấp cứu rồi, đầu thương nghiêm trọng, hai chân và một cánh tay
bị gãy, xương ngực gãy đâm vào phổi. Sinh mạng cực kỳ yếu ớt, trọng thương đơn
giản chỉ có vậy.
Bà
Phương rơi lệ già chua xót, già thế này còn để tang con thì bà còn sống làm gì?
Phương Hoa nỗ lực duy trì tâm tình quay sang hỏi viện trưởng đang nhắm mắt theo
đuôi:
"Anh
nói luôn cho tôi hay, Chấn Đông còn có hy vọng gì không?”
Viện
trưởng gặp lãnh đạo lớn như vậy trong lòng cũng bất ổn, bị Phương Hoa hỏi trong
lòng cũng giật mình có chút lắp bắp:
"Báo
cáo… báo cáo Thủ trưởng, còn phải xem cụ thể bệnh tình phát triển thế nào, nếu
nhưng không chuyển biến xấu….hoặc là có thể nói là hy vọng Phương Đoàn Trưởng
sớm tỉnh lại là rất lớn.”
"Gì
mà hy vọng rất lớn?”
Bà
Phương xông lại nếu không phải vì Phương Nam ôm lấy đã túm lấy viện trưởng mà
lôi lên:
"Các
người đứng đây làm gì? Còn không mau cứu nó, con tôi mà có chuyện gì, tôi,
tôi